Text Practice Mode
Có hai con mèo bên cửa sổ - Nguyễn Nhật Ánh (PHẦN 4)
created Jun 19th 2020, 14:07 by kieukimthuy
1
859 words
4 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Đó là lí do vì sao khi nàng chuột lang rón rén bò ra, thoạt đầu bọn chuột chỉ thấy có một mẩu tai ngọ nguậy trên nền hang. Út Hoa không phải là con chuột cụt tai. Nhưng mẩu tai kia của nàng có màu đen, hoàn toàn ăn khớp với màu của bóng tối nên thật khó mà nhìn rõ ở một nơi tối tăm như thế này.
Bây giờ Út Hoa trong bộ tịch lấm lét đang ở ngay trước mặt giáo sư Chuột Cống, và những con chuột khác nhanh chóng đoán ra chính Út Hoa đã đánh liều đón bắt Tí Hon trước khi chú chuột nhắt kịp lao vào vách hang để biến thành một món chả chuột.
- Ngươi có biết người là phận ăn nhờ ở đậu không hả?
Giáo sư Chuột Cống nén sự phẫn nộ vào một câu nói khinh bỉ.
- Cháu... cháu...
Nàng chuột lang ấp úng, nhưng không dám ngước mắt nhìn ngài giáo sư.
- Hoặc là ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà...
Chỗ này có thể thấy cả Út Hoa lẫn Tí Hon rúm người lại.
- ...Hoặc là ta sẽ nghĩ cho ngươi một hình phạt...
Ánh mắt thâm độc của ngài giáo sư đưa qua đưa lại như hai con ong đất đang suy nghĩ sẽ đốt ai và đốt như thế nào, cuối cùng đậu lại trên mặt Tí Hon:
- À, ta suýt quên thằng què này! Tóm lại là sẽ có hình phạt cho cả hai đứa bây!
Giáo sư huơ tít cây thước trên tay. Ngài huơ rất lâu vì ngài vẫn chưa nghĩ ra được hình phạt nào thích đáng cho hai con chuột bướng bỉnh.
Chợt ánh mắt ngài rớt xuống trên cây bút chì trong tay Tí Hon:
- À, ra chú mày là họa sĩ đấy!
Giáo sư gật gù, giọng nham hiểm:
- Thế thì có cách rồi! Người chẳng thèm để tâm những gì ta dạy, chắc là ngươi chẳng sợ bọn mèo...
- Dạ sợ chứ ạ...
Tí Hon lí nhí, hoang mang đáp. Dù không rõ giáo sư Chuột Cống định dẫn dắt câu chuyện đến đâu, nó vẫn cảm nhận có một cái bẫy đang chờ đợi nó. Như không nghe không thấy Tí Hon, hoặc nghe mà không hiểu, giáo sư chĩa cây thước vào ngay mặt nó, găng giọng:
- Ngươi nghe đây!
***
Tí Hon là con chuột mê vẽ.
Nó vẽ bất cứ chỗ nào có thể quẹt đầu bút chì lên được; trên hộp các-tông đựng đậu xanh, trên hộp ô mai, trên ống khoai tây chiên, lon sữa rỗng, ngay cả trên những hộp diêm bé tẹo.
Cộng đồng chuột rất thích những hình vẽ ngộ nghĩnh của Tí Hon. Nó vẽ hoa, vẽ lá, vẽ hạt gạo, vẽ mưa. Nó cũng vẽ chim, vẽ ong, vẽ chuồn chuồn. Và dĩ nhiên là vẽ cả chuột.
Những bậc cao tuổi thường đứng ngay ngắn trước mặt Tí Hon, nghiêm trang:
- Này con, vẽ cho ông một bức chân dung thật oai phong nhé! Để mai mốt ông có chết đi...
- Con nhớ vẽ cô thật đẹp đấy!
- Vẽ cho cô xong là tới bà nhé!
Tí Hon rất biết tâm lý "khách hàng". Bao giờ nó cũng vẽ một bộ lông rậm rạp cho những cụ ông thích oai phong nhưng đáng buồn là đã trụi hết lông. Các bà cô thì luôn luôn duyên dáng trong những bức chân dung, trên tay lúc nào cũng đong đưa một giỏ hoa. Thậm chí cài cả nơ nữa.
Bọn chuột cùng trang lứa thì xúi Tí Hon vẽ truyện tranh cho chúng xem rồi xúm nhau cười rúc rích.
Tóm lại, nếu các bạn có dịp nhìn thấy những tranh vẽ của Tí Hon ắt các bạn sẽ đồng ý ngay với tác giả rằng đó là một họa sĩ tài hoa.
Tí Hon vẽ đủ thứ trên đời, chỉ trừ vẽ mèo. Đơn giản vì nó chưa bao giờ có đủ thì giờ để nhìn ngắm một cách tử tế. Hễ nghe tiếng động lạ là nó chui tọt vào hang.
Thế mà bây giờ ngài giáo sư lại bắt nó vẽ mèo. Vẽ nghều ngào thì cũng xong, cũng ra dáng mèo. Tí Hon là họa sĩ tài hoa mà lại. Nhưng giáo sư lại yêu cầu con mèo trong bức tranh phải là con mèo nằm ngửa, chổng cẳng lên trời, rúm ró, tội nghiệp, và đang bị hai con chuột cầm đuôi lôi đi xềnh xệch như lôi một miếng giẻ ướt.
Cũng được thôi, nhưng oái ăm ở chỗ giáo sư Chuột Cống bắt Tí Hon và nàng chuột lang mỗi đứa một bên tha bức tranh khiêu khích đó chạy ngang qua chỗ mèo Gấu nằm phơi nắng, chạy như vậy tới những ba lần.
Có lẽ kể từ khi loài chuột có mặt trên cõi trần gian, chưa bao giờ chúng chứng kiến một hình phạt rùng rợn đến vậy.
Càng rùng rợn hơn khi Tí Hon là một con chuột què.
Bây giờ Út Hoa trong bộ tịch lấm lét đang ở ngay trước mặt giáo sư Chuột Cống, và những con chuột khác nhanh chóng đoán ra chính Út Hoa đã đánh liều đón bắt Tí Hon trước khi chú chuột nhắt kịp lao vào vách hang để biến thành một món chả chuột.
- Ngươi có biết người là phận ăn nhờ ở đậu không hả?
Giáo sư Chuột Cống nén sự phẫn nộ vào một câu nói khinh bỉ.
- Cháu... cháu...
Nàng chuột lang ấp úng, nhưng không dám ngước mắt nhìn ngài giáo sư.
- Hoặc là ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà...
Chỗ này có thể thấy cả Út Hoa lẫn Tí Hon rúm người lại.
- ...Hoặc là ta sẽ nghĩ cho ngươi một hình phạt...
Ánh mắt thâm độc của ngài giáo sư đưa qua đưa lại như hai con ong đất đang suy nghĩ sẽ đốt ai và đốt như thế nào, cuối cùng đậu lại trên mặt Tí Hon:
- À, ta suýt quên thằng què này! Tóm lại là sẽ có hình phạt cho cả hai đứa bây!
Giáo sư huơ tít cây thước trên tay. Ngài huơ rất lâu vì ngài vẫn chưa nghĩ ra được hình phạt nào thích đáng cho hai con chuột bướng bỉnh.
Chợt ánh mắt ngài rớt xuống trên cây bút chì trong tay Tí Hon:
- À, ra chú mày là họa sĩ đấy!
Giáo sư gật gù, giọng nham hiểm:
- Thế thì có cách rồi! Người chẳng thèm để tâm những gì ta dạy, chắc là ngươi chẳng sợ bọn mèo...
- Dạ sợ chứ ạ...
Tí Hon lí nhí, hoang mang đáp. Dù không rõ giáo sư Chuột Cống định dẫn dắt câu chuyện đến đâu, nó vẫn cảm nhận có một cái bẫy đang chờ đợi nó. Như không nghe không thấy Tí Hon, hoặc nghe mà không hiểu, giáo sư chĩa cây thước vào ngay mặt nó, găng giọng:
- Ngươi nghe đây!
***
Tí Hon là con chuột mê vẽ.
Nó vẽ bất cứ chỗ nào có thể quẹt đầu bút chì lên được; trên hộp các-tông đựng đậu xanh, trên hộp ô mai, trên ống khoai tây chiên, lon sữa rỗng, ngay cả trên những hộp diêm bé tẹo.
Cộng đồng chuột rất thích những hình vẽ ngộ nghĩnh của Tí Hon. Nó vẽ hoa, vẽ lá, vẽ hạt gạo, vẽ mưa. Nó cũng vẽ chim, vẽ ong, vẽ chuồn chuồn. Và dĩ nhiên là vẽ cả chuột.
Những bậc cao tuổi thường đứng ngay ngắn trước mặt Tí Hon, nghiêm trang:
- Này con, vẽ cho ông một bức chân dung thật oai phong nhé! Để mai mốt ông có chết đi...
- Con nhớ vẽ cô thật đẹp đấy!
- Vẽ cho cô xong là tới bà nhé!
Tí Hon rất biết tâm lý "khách hàng". Bao giờ nó cũng vẽ một bộ lông rậm rạp cho những cụ ông thích oai phong nhưng đáng buồn là đã trụi hết lông. Các bà cô thì luôn luôn duyên dáng trong những bức chân dung, trên tay lúc nào cũng đong đưa một giỏ hoa. Thậm chí cài cả nơ nữa.
Bọn chuột cùng trang lứa thì xúi Tí Hon vẽ truyện tranh cho chúng xem rồi xúm nhau cười rúc rích.
Tóm lại, nếu các bạn có dịp nhìn thấy những tranh vẽ của Tí Hon ắt các bạn sẽ đồng ý ngay với tác giả rằng đó là một họa sĩ tài hoa.
Tí Hon vẽ đủ thứ trên đời, chỉ trừ vẽ mèo. Đơn giản vì nó chưa bao giờ có đủ thì giờ để nhìn ngắm một cách tử tế. Hễ nghe tiếng động lạ là nó chui tọt vào hang.
Thế mà bây giờ ngài giáo sư lại bắt nó vẽ mèo. Vẽ nghều ngào thì cũng xong, cũng ra dáng mèo. Tí Hon là họa sĩ tài hoa mà lại. Nhưng giáo sư lại yêu cầu con mèo trong bức tranh phải là con mèo nằm ngửa, chổng cẳng lên trời, rúm ró, tội nghiệp, và đang bị hai con chuột cầm đuôi lôi đi xềnh xệch như lôi một miếng giẻ ướt.
Cũng được thôi, nhưng oái ăm ở chỗ giáo sư Chuột Cống bắt Tí Hon và nàng chuột lang mỗi đứa một bên tha bức tranh khiêu khích đó chạy ngang qua chỗ mèo Gấu nằm phơi nắng, chạy như vậy tới những ba lần.
Có lẽ kể từ khi loài chuột có mặt trên cõi trần gian, chưa bao giờ chúng chứng kiến một hình phạt rùng rợn đến vậy.
Càng rùng rợn hơn khi Tí Hon là một con chuột què.
saving score / loading statistics ...