Text Practice Mode
⌂ (Lịch sử) Gần vua như chơi với hổ (3/3)
created Jul 9th 2020, 14:42 by PtaPhuongThao
0
517 words
8 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tháng 1 năm 1812, tiền quân Nguyễn Văn Thành được sung chức Tổng tài biên soạn Quốc triều thực lục. Như vậy ông đã kiêm nhiệm hai chức Tổng tài.
Đã tưởng với ông, mọi việc đều suôn sẻ thì đến năm 1817, tai họa xả ra. Ông vua đa nghi và tàn nhẫn đã "diệt" vị khai quốc công thần bởi mấy câu thơ mà trớ trêu thay, ông không hề hay biết!
Số là ông Thành có người con trai là Nguyễn Văn Thuyên. Thuyên hay chữ, đã đỗ cử nhân, thường hay làm thơ, thích giao du với các văn sĩ, được vua Gia Long gả một công chúa cho. Nghe nói ở Thanh Hóa có hai người nổi tiếng hay chữ, Thuyên làm một bài thơ Đường, sai tên Nguyễn Trương Hiệu đem ra Thanh mời hai người bạn vào Huế chơi.
Nguyên văn chữ Hán của bài thơ là:
Văn đạo Ái Châu đa tuấn kiệt
Hư hoài trắc tịch dục cầu ti
Vô tâm cửu bảo Kinh Sơn phác
Thiện tướng phương tri Kí Bắc Kì
U cốc hữu hương thiên lí viễn
Cao cương minh phượng cửu thiên trì
Thu hồi nhược đắc sơn trung tể
Tá ngã kinh luân chuyển hóa ki.
Bản dịch Nôm của Trần Trọng Kim là:
Ái Châu nghe nói lắm người hay
Ao ước cầu hiền đã bấy nay
Ngọc phác Kinh Sơn tài sẵn có
Ngựa Kì Kí Bắc biết lâu thay
Mùi hương hang tối xa nghìn dặm
Tiếng phượng gò cao suốt chín mây
Sơn tể phen này dù gặp gỡ
Giúp nhau thay đổi hội cơ này.
Bài thơ được Nguyễn Trương Hiệu bí mật đưa đến tay Lê Văn Duyệt, một cận thần khác của nhà vua. Duyệt vốn kèn cựa với Thành, liền đem vào mách vua Gia Long rằng hai câu cuối của bài thơ chứng tỏ cha con Nguyễn Văn Thành âm mưu làm phản. Đọc xong, Gia Long nổi giận ra lệnh bắt luôn cậu con rể bỏ ngục về tội âm mưu thoán nghịch. Vua chưa nói gì đến Thành khiến Thành càng lo sợ.
Một hôm, sau khi bãi triều, Thành chạy theo nắm lấy áo vua mà khóc: "Thần theo bệ hạ từ thuở nhỏ đến giờ, nay không có tội gì mà còn bị người ta cấu xé. Bệ hạ nỡ lòng nào để người ta giết thần mà không cứu?". Vua giật áo, đi vào cung. Từ đó không cho Thành vào chầu. Lại sai Duyệt đem Thuyên ra tra tấn, bức cung, bắt phải nhận tội. Biết vua đã bỏ rơi mình, Thành uống thuốc độc tự tử, kết thúc cuộc đời đầy những công lao, đặt nền móng cho triều Nguyễn.
Một công thần khác là Đặng Trần Thường cũng bị chung số phận như Thành. Người đứng ra tố cáo Thành là Lê Văn Duyệt, sau cũng bị vua Minh Mạng chém đầu.
Thật đúng là "gần vua như chơi với hổ".
Nguồn: Sử ta chuyện xưa kể lại (tập 4) - Nhà xuất bản Kim Đồng.
Đã tưởng với ông, mọi việc đều suôn sẻ thì đến năm 1817, tai họa xả ra. Ông vua đa nghi và tàn nhẫn đã "diệt" vị khai quốc công thần bởi mấy câu thơ mà trớ trêu thay, ông không hề hay biết!
Số là ông Thành có người con trai là Nguyễn Văn Thuyên. Thuyên hay chữ, đã đỗ cử nhân, thường hay làm thơ, thích giao du với các văn sĩ, được vua Gia Long gả một công chúa cho. Nghe nói ở Thanh Hóa có hai người nổi tiếng hay chữ, Thuyên làm một bài thơ Đường, sai tên Nguyễn Trương Hiệu đem ra Thanh mời hai người bạn vào Huế chơi.
Nguyên văn chữ Hán của bài thơ là:
Văn đạo Ái Châu đa tuấn kiệt
Hư hoài trắc tịch dục cầu ti
Vô tâm cửu bảo Kinh Sơn phác
Thiện tướng phương tri Kí Bắc Kì
U cốc hữu hương thiên lí viễn
Cao cương minh phượng cửu thiên trì
Thu hồi nhược đắc sơn trung tể
Tá ngã kinh luân chuyển hóa ki.
Bản dịch Nôm của Trần Trọng Kim là:
Ái Châu nghe nói lắm người hay
Ao ước cầu hiền đã bấy nay
Ngọc phác Kinh Sơn tài sẵn có
Ngựa Kì Kí Bắc biết lâu thay
Mùi hương hang tối xa nghìn dặm
Tiếng phượng gò cao suốt chín mây
Sơn tể phen này dù gặp gỡ
Giúp nhau thay đổi hội cơ này.
Bài thơ được Nguyễn Trương Hiệu bí mật đưa đến tay Lê Văn Duyệt, một cận thần khác của nhà vua. Duyệt vốn kèn cựa với Thành, liền đem vào mách vua Gia Long rằng hai câu cuối của bài thơ chứng tỏ cha con Nguyễn Văn Thành âm mưu làm phản. Đọc xong, Gia Long nổi giận ra lệnh bắt luôn cậu con rể bỏ ngục về tội âm mưu thoán nghịch. Vua chưa nói gì đến Thành khiến Thành càng lo sợ.
Một hôm, sau khi bãi triều, Thành chạy theo nắm lấy áo vua mà khóc: "Thần theo bệ hạ từ thuở nhỏ đến giờ, nay không có tội gì mà còn bị người ta cấu xé. Bệ hạ nỡ lòng nào để người ta giết thần mà không cứu?". Vua giật áo, đi vào cung. Từ đó không cho Thành vào chầu. Lại sai Duyệt đem Thuyên ra tra tấn, bức cung, bắt phải nhận tội. Biết vua đã bỏ rơi mình, Thành uống thuốc độc tự tử, kết thúc cuộc đời đầy những công lao, đặt nền móng cho triều Nguyễn.
Một công thần khác là Đặng Trần Thường cũng bị chung số phận như Thành. Người đứng ra tố cáo Thành là Lê Văn Duyệt, sau cũng bị vua Minh Mạng chém đầu.
Thật đúng là "gần vua như chơi với hổ".
Nguồn: Sử ta chuyện xưa kể lại (tập 4) - Nhà xuất bản Kim Đồng.
saving score / loading statistics ...