Text Practice Mode
Hạnh Phúc Ảo
created Jun 8th 2019, 11:22 by RinSakuragi
1
283 words
11 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Đêm từng đêm đó anh cùng ngồi bên em, cùng vui với gió
trong anh giờ đây chỉ có bóng hình người con gái ngày xưa mà anh phụ bỏ, bỏ cùng một lời hứa theo mây để giờ đây
em đi về nơi thế giới xa lạ
một thế giới không tiếng cười không giọng nói
không có người chỉ có ánh trăng đơn côi và bóng đêm mờ tối thôi.
Nay em đã đi thật rồi, người về với cát thật rồi
tội lỗi vây quanh cuộc sống quanh anh
giờ đây chỉ còn một nỗi ám ảnh luôn trốn tránh cái thực tại
đối đầu với một ngày mai và sẽ mãi mãi không còn gặp lại
người con gái đã cho anh tình yêu
cho anh tất cả cho thật nhiều.
Cuộc nói chuyện ngày hè chiều nghĩ lại giờ đây anh mới hiểu
thả hồn theo mây, phiêu theo gió
chẳng còn tâm đâu yêu ai đó
một hạnh phúc ảo trong anh giờ đây cũng đâu còn ai để trao cả
phải không hả?
"Anh hãy về bên em dù đó là chút miễn cưỡng của tình yêu
cho em một chút ấm áp dù đó là một hạnh phúc ảo chỉ cần có anh cùng ngắm sao trên trời cao".
Em ơi hãy mở mắt ra và nói với anh một câu đi em à
dù nó là một câu đầy oán trách hay sỉ vả
anh đã sai, anh biết sai, anh nhận sai tất cả mà
anh đã vấp và đã ngã
ngã thật đau, đau rất đau những giờ có đau đến mấy thì cũng đâu còn đâu những ngày đẹp muôn màu
giờ chỉ còn lại một nỗi u sầu của kẻ bạc tình, kẻ si tình rồi phụ tình không anh
anh không dám nhìn lại chính mình trong bóng đêm của tội lỗi giờ hối hận cũng muộn rồi.
Từng đêm từng đêm anh ngắm sao
từng đêm từng đêm anh ước ao
từng đêm từng đêm nước mắt tuôn trào
nhớ lại ngày nào hai đứa bên nhau ngọt ngào ân ái người con gái khả ái với mái tóc dài.
Làm sao làm sao cho anh chuộc sai
làm sao làm sao cho anh quay lại
những ngày mưa ướt lạnh, ngồi bên cạnh anh, bờ môi lạnh run nhưng vẫn cứ cười
dù bên ngoài mưa thì không tạnh.
Bàn tay khẽ đan bàn tay, bờ môi khẽ trôi và bôi trong đêm tối
chẳng cần hỏi không cần nói: tình em trao anh không gian dối là tuyệt đối.
Vậy là một thằng đẹp trai bất tài như anh, giờ đây tìm ra một nơi nghỉ ngơi
tìm ra tình yêu từ trong mù khơi hằng mong đợi.
Một tia nắng, trong đêm trắng, thật may mắn, em xinh xắn, mặc áo trắng, cài hoa trắng, cười tươi tắn
nhưng câm lặng...
Em đứng trong bụi rậm rồi em nhìn anh
mặt em buồn đau, lệ tuôn trào
sao nhìn em lạnh tanh màu xanh, xung quanh thật hiu quạnh.
Anh chạy đến, thật trìu mến, cầm ngọn nến
nắm lấy đôi tay nhỏ xinh, một cảm giác giật mình
một cảm giác rùng mình làm anh chợt bừng tỉnh trong ánh nắng bình minh.
Em đã về, em đã về dù trong cơn mê nhưng anh tin, anh tin đó là sự thật
Anh tin, anh tin cái cảm giác của chính mình
cái cảm giác thân quen khi anh ôm em
cái cảm giác mon men khi anh hôn em
đúng không em, phải không em.
Và em còn yêu anh thì không bỏ rơi mình anh ngồi đây
lệ cay, dứt day, căm hận, tức giận bản thân
vì một phút bất mãn, chán nản
để rồi mọi thứ vỡ tan
để rồi tình cảm tiêu tan
để rồi khi nhận ra thì đã quá muộn màng và lỡ làng
một sinh mạng quá vội vàng, lẹ làng mà anh không kịp cứu vãn.
Hoa giờ đây cũng đã thay sắc
mọi vật xung quanh cũng biến đổi theo mọi mặt.
Dù không gian này có biến sắc
những trái tim này vẫn khắc
ghi một giọng nói, một tiếng cười, một người con gái giờ chẳng còn gì
nhưng vì sao em ra đi không chịu suy nghĩ cho thật kĩ
tình cảm giả đâu có đáng gì cho em làm như vậy đâu
trong cơn say nỗi u sầu, khói thuốc ngập tràn căn phòng nhỏ
ảo ảnh chen chuốc nỗi đau to.
Em thật ngốc, anh rất sốc, anh bật khóc, anh mất tất cả trong phút chốc.
Hạnh phúc ơi hạnh phúc
mày đến có một lúc
cho tao một đống cảm xúc
và rồi mày hút hồn tao,
mày cho tao bay cao
mày cho tao lao xao
và rồi mày cút, mày rút về một nơi hư ảo
để lại tao một hạnh phúc ảo
cho tao một nỗi đau
tao côi cút, tao ngã gục, tao muốn chửi tục
muốn chửi cái thằng vô phúc là tao đây
muốn chửi cái thằng ăn hại là tao đây.
Em ơi, Em ơi! Anh xin lỗi. Cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
trong anh giờ đây chỉ có bóng hình người con gái ngày xưa mà anh phụ bỏ, bỏ cùng một lời hứa theo mây để giờ đây
em đi về nơi thế giới xa lạ
một thế giới không tiếng cười không giọng nói
không có người chỉ có ánh trăng đơn côi và bóng đêm mờ tối thôi.
Nay em đã đi thật rồi, người về với cát thật rồi
tội lỗi vây quanh cuộc sống quanh anh
giờ đây chỉ còn một nỗi ám ảnh luôn trốn tránh cái thực tại
đối đầu với một ngày mai và sẽ mãi mãi không còn gặp lại
người con gái đã cho anh tình yêu
cho anh tất cả cho thật nhiều.
Cuộc nói chuyện ngày hè chiều nghĩ lại giờ đây anh mới hiểu
thả hồn theo mây, phiêu theo gió
chẳng còn tâm đâu yêu ai đó
một hạnh phúc ảo trong anh giờ đây cũng đâu còn ai để trao cả
phải không hả?
"Anh hãy về bên em dù đó là chút miễn cưỡng của tình yêu
cho em một chút ấm áp dù đó là một hạnh phúc ảo chỉ cần có anh cùng ngắm sao trên trời cao".
Em ơi hãy mở mắt ra và nói với anh một câu đi em à
dù nó là một câu đầy oán trách hay sỉ vả
anh đã sai, anh biết sai, anh nhận sai tất cả mà
anh đã vấp và đã ngã
ngã thật đau, đau rất đau những giờ có đau đến mấy thì cũng đâu còn đâu những ngày đẹp muôn màu
giờ chỉ còn lại một nỗi u sầu của kẻ bạc tình, kẻ si tình rồi phụ tình không anh
anh không dám nhìn lại chính mình trong bóng đêm của tội lỗi giờ hối hận cũng muộn rồi.
Từng đêm từng đêm anh ngắm sao
từng đêm từng đêm anh ước ao
từng đêm từng đêm nước mắt tuôn trào
nhớ lại ngày nào hai đứa bên nhau ngọt ngào ân ái người con gái khả ái với mái tóc dài.
Làm sao làm sao cho anh chuộc sai
làm sao làm sao cho anh quay lại
những ngày mưa ướt lạnh, ngồi bên cạnh anh, bờ môi lạnh run nhưng vẫn cứ cười
dù bên ngoài mưa thì không tạnh.
Bàn tay khẽ đan bàn tay, bờ môi khẽ trôi và bôi trong đêm tối
chẳng cần hỏi không cần nói: tình em trao anh không gian dối là tuyệt đối.
Vậy là một thằng đẹp trai bất tài như anh, giờ đây tìm ra một nơi nghỉ ngơi
tìm ra tình yêu từ trong mù khơi hằng mong đợi.
Một tia nắng, trong đêm trắng, thật may mắn, em xinh xắn, mặc áo trắng, cài hoa trắng, cười tươi tắn
nhưng câm lặng...
Em đứng trong bụi rậm rồi em nhìn anh
mặt em buồn đau, lệ tuôn trào
sao nhìn em lạnh tanh màu xanh, xung quanh thật hiu quạnh.
Anh chạy đến, thật trìu mến, cầm ngọn nến
nắm lấy đôi tay nhỏ xinh, một cảm giác giật mình
một cảm giác rùng mình làm anh chợt bừng tỉnh trong ánh nắng bình minh.
Em đã về, em đã về dù trong cơn mê nhưng anh tin, anh tin đó là sự thật
Anh tin, anh tin cái cảm giác của chính mình
cái cảm giác thân quen khi anh ôm em
cái cảm giác mon men khi anh hôn em
đúng không em, phải không em.
Và em còn yêu anh thì không bỏ rơi mình anh ngồi đây
lệ cay, dứt day, căm hận, tức giận bản thân
vì một phút bất mãn, chán nản
để rồi mọi thứ vỡ tan
để rồi tình cảm tiêu tan
để rồi khi nhận ra thì đã quá muộn màng và lỡ làng
một sinh mạng quá vội vàng, lẹ làng mà anh không kịp cứu vãn.
Hoa giờ đây cũng đã thay sắc
mọi vật xung quanh cũng biến đổi theo mọi mặt.
Dù không gian này có biến sắc
những trái tim này vẫn khắc
ghi một giọng nói, một tiếng cười, một người con gái giờ chẳng còn gì
nhưng vì sao em ra đi không chịu suy nghĩ cho thật kĩ
tình cảm giả đâu có đáng gì cho em làm như vậy đâu
trong cơn say nỗi u sầu, khói thuốc ngập tràn căn phòng nhỏ
ảo ảnh chen chuốc nỗi đau to.
Em thật ngốc, anh rất sốc, anh bật khóc, anh mất tất cả trong phút chốc.
Hạnh phúc ơi hạnh phúc
mày đến có một lúc
cho tao một đống cảm xúc
và rồi mày hút hồn tao,
mày cho tao bay cao
mày cho tao lao xao
và rồi mày cút, mày rút về một nơi hư ảo
để lại tao một hạnh phúc ảo
cho tao một nỗi đau
tao côi cút, tao ngã gục, tao muốn chửi tục
muốn chửi cái thằng vô phúc là tao đây
muốn chửi cái thằng ăn hại là tao đây.
Em ơi, Em ơi! Anh xin lỗi. Cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
saving score / loading statistics ...