eng
competition

Text Practice Mode

Công an tại sao các anh ác vậy?

created Aug 16th 2015, 18:28 by Quoc Thai Huynh


0


Rating

1661 words
2 completed
00:00
người thì kẻ này người nọ, công an thì người nọ, người kia. đời cái lẽ đó ai cũng hiểu, ai cũng biết, hội nào cũng nhưng tôi nghĩ chỉ mỗi mình công an Việt Nam không biết, không có. Phải chăng các anh đang dùng cái lẽ: "Người ta làm được mình cũng được phép làm. Công an nội đánh chết dân, nên công an TP.HCM đánh dân chết bình thường. Công an trong Nam, ngoài Bắc đánh chết dân, nên công an miền trung đánh dân chết đâu lạ." Tôi không nghĩ các anh ấu trĩ như vậy, nên tôi cảm thấy khó hiểu tại sao các anh ác vậy? Sao làm người tốt đối với các anh khó vậy?
 
Việc nhặt được tiền trả lại cho người khác chuyện hết sức bình thường đối với người văn minh, nhưng tại sao báo chí cứ làm như đó một kỳ tích đối với công an các anh vậy? Kỳ lạ mới nhặt được sáng nay, chiều tối đã lên báo rồi? Việc đưa một cụ già, đưa các em nhỏ qua đường đối với công an giao thông khó lắm hay sao, cần đến cả một ekip quay phim, chụp hình xung quanh động viên? Làm người tốt thì phải xuất phát từ cái tâm, từ sự chân thành, từ hiểu biết của mình, chứ đâu phải đóng kịch rồi qua báo chí, truyền hình lăng xê, tuyên truyền thành đâu. Không hiểu sao làm người tốt đối với công an các anh khó vậy?
 
Phải chăng minh các anh ác?
 
Các anh ác phải chăng các anh ngu, ngu không phân biệt được đâu đúng, đâu sai nên làm càn, làm bậy. Tôi không nghĩ vậy, nếu ngu thì cũng chỉ một số ít thôi, nhưng đằng này hầu như các anh đều như nhau. Qua bàn tay thô bạo của mình, biết bao nhiêu người trên đất nước Việt Nam bị đánh chết, bị oan, bị mất đất, mất công ăn việc làm, mất luôn nhân phẩm của một con người. Người già có, trẻ em có, đàn ông có, đàn có, học sinh có, sinh viên có, người tri thức có, người công nhân, nông dân có.
 
Tôi đọc, tôi tìm hiểu, tôi nghe thấy tâm can mình đau nhức, lòng giận cùng. Nhưng cho như vậy, tôi vẫn không tin công an ngu. Người ngu, người minh họ thể làm sai, nhưng họ sẽ không ác man như các anh. Chỉ những người không quả tim mới thể ra tay đánh cả người già, phụ nữ, trẻ em.
 
Vậy phải chăng bản tình của các anh ác?
 
Tôi không đồng ý với câu nói "nhân chi tính bản ác" của người xưa, rồi đem áp dụng cho các anh. Bởi người xưa cũng từng nói "nhân chi tính bổn thiện". Với lại, nếu các anh bản tính vốn ác, thì cha me, anh em, con cái các anh, những người cùng dòng máu với các anh sẽ ác như các anh. Nhưng tôi dám chắc, họ không phải vậy, họ không bao giờ đánh người khác bầm tím mặt mày, chấn thượng sọ não, hay đánh đến chết như công an các anh. Bên cạnh đó, các anh công an nhưng cũng người Việt Nam, tôi cũng người Việt Nam, nhiều người khác cũng người Việt Nam, nhưng chúng tôi không nghĩ mình thể hành động như các anh. Cùng một dòng máu, cùng người đồng bào nhưng chúng tôi đâu giống các anh, thế nói các anh bản tính độc ác không đúng.
 
Các anh không ngu, bản tính vốn không ác, vậy tại sao các anh ác vậy?
 
Hôm kia đi qua nhà ông hàng xóm chơi, ổng đang xây nhà, nhìn thấy đống gạch, viên nào cũng giống nhau, cùng kích cỡ, màu sắc, cân nặng thì tự hỏi: làm sao cả nghìn viên gạch, viên nào cũng giống nhau y đúc thế nhỉ? Chuyện này chỉ thể chúng được đúc ra từ một lò, đắp vào các khuôn giống nhau hoàn toàn. Gạch thì thể làm được như vậy, nhưng để tạo ra những con người y đúc nhau về suy nghĩ, hành động thì phải cần đến điều nhỉ?
 
Công an từ bắc tới nam đều xem thường luật pháp, đều độc ác, tham lam tuân phục như một cái mày. Nhờ đống gạch của ông hàng xóm tôi hiểu ra được, sao công an đâu cũng giống nhau.
 
Giáo dục tính ác.
 
Chỉ giáo dục mới thể làm được điều này. Các anh đã được học chung một chương trình, nhồi vào đầu cũng một dòng tưởng, luôn cả một danh sách nên làm gì, nói gì. Chính nền giáo dục đã tạo ra những con người tuân lệnh như cái máy chém hôm nay. Các anh chém dân, chém tiền của dân, chém lòng tốt của dân, chém luôn đạo đức hội. Giáo dục các học viện cảnh sát, đã biến những con người biết chọn lựa, biết làm việc đúng, thành những người dân chúng ít khi gọi người, thường gọi "chó". Tôi không ý mạ sát các anh, nhưng sự thật vậy, tôi nghĩ các anh cũng biết vậy. Nền giáo dục đã không giúp các anh lẫn át đi tính ác trong người, lại khơi dậy, giúp cho phát triển, biến các anh thành những kẻ yêu mình hơn hết.
 
Điều tồi tệ nhất nền giáo dục các anh đón nhận không phải dạy hại người, cho các anh do để hại người vẫn tưởng mình tốt. Bên cạnh khuyến khích các anh nghĩ về lợi ích của mình, xem thường lợi ích người khác. Các anh chấp nhận lệnh từ cấp trên chỉ nghĩ tới lợi ích của mình, điều này không xấu, nhưng các anh cái lợi đó lại sẵn sàng tuân hành bất cứ lệnh nào, cướp của, giết người. Hay nói cách khác, nền giáo dục các anh đón nhận đã làm lu đi tính thiện trong mỗi con người các anh.
 
Giáo dục chỉ tạo ra con người, còn luật pháp mới cộng cụ giết người.
 
Đọc về những vụ án "công an đánh chết người", chỉ thấy ức nghẹn trong lòng. Ức kẻ ác lại còn được bao che bởi luật pháp. Tìm hiểu vụ án công an đánh chết học sinh, cậu bác ra hậu toà Huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa, hay vụ án 5 công an đánh chết người Phú yên, mới thấy cái đê tiện của nền pháp Việt Nam. đã không xử đúng người đúng tội, không chỉ bao che cho những tên giết người đội lốt công an, còn vu oan cho những thường dân tội. Luật biến thành khí giết người, cổ vụ giết người lực lưỡng công an. Luật khích lệ những người công an yên tâm bảo vệ chế độ, lan truyền nỗi sợ hãi, khiến dân chúng mất hết niềm tin vào mọi thứ. Chính luật pháp cộng với nền giáo dục các học viện công an, hai nguyên nhân khiến những người công an trở nên độc ác.
 
Luật pháp đã làm các anh khi nuông chiều, bảo vệ các anh khỏi những tội ác do mình gây ra, thì giáo dục đã làm đi tính thiện trong mỗi con người công an. Riêng xét trên bình diễn này, tôi lại thấy các anh đáng thương. Thương các anh chẳng biết phân biệt đúng sai, tốt xấu, thương các anh nghĩ mình được tất cả, tiền tài, gái nhưng hoá ra các anh chẳng được gì. Các anh nhận từ người dân sự khinh bỉ, ghen ghét, lòng thù hận. Nghĩ tới điều này làm tôi sợ, khi thời thế thay đổi, các anh chính những người bị nhân dân hỏi tội đầu tiên.
 
Tôi luôn tự hỏi, không biết khi về nhà các anh sẽ kể với cha mẹ, vợ con một ngày mình làm việc? Chặn tiền của dân chăng? Cưỡng chế đất của dân chăng? Dùng nhục hình với người khác chăng?...
 
Khi giáo dục con cái, không biết các anh sẽ dạy cho chúng? Dạy lòng tốt hay ích kỷ? Dạy sự thật thà hay gian dối? Dạy giúp người hay hại người?
 
Không biết các anh nghĩ sao về luật nhân quả, báo ứng của cuộc đời? Các anh thấy được từ phán ứng của người dân đối với những đồng nghiệp của các anh, khi những người này bị tại nạn, bị đâm chém trên đường xá, phố phường?
 
Tôi viết ra những điều này không phải để thức tỉnh các anh, chỉ lòng tôi đang dậy sóng. những ý hướng bạo lực, đâu đó lòng thù hận đối với các anh đang dâng trào trong tôi. Tôi không thích dùng bạo lực, tôi không muốn gây hận thù, thế tôi viết ra như một cách để làm nhẹ lòng mình lại, giải trừ bạo lực hận thù đang nảy nở trong tâm can. Bởi đơn giản, tôi không muốn giống công an, giống công an sẽ không được gọi người bị gọi "Pikachu" như CSGT thì khổ lắm.

saving score / loading statistics ...