eng
competition

Text Practice Mode

Cô gái trong nắng - Chương 1A

created Oct 4th 2021, 10:08 by IVNDI


0


Rating

1622 words
1 completed
00:00
Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, dòng chữ trên danh thiếp nhận được vẫn “Watarai Mao”.
 
Biết bất lịch sự nhưng tôi không thể không so sánh cái tên in trên danh thiếp với gương mặt người ngồi đối diện.
 
Đáp lại, đối tượng cũng tròn mắt nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt hệt như lúc xảy ra sự kiện nhỏ tại công viên mùa rụng năm nào.
 
Đúng Mao rồi. Watarai Mao.
 
“Có phải....bạn học trường cấp II Tây Kamagaya...”
 
“Ừ. Tớ Watarai đây. Cậu Okuda?”
 
đặt bàn tay đang cầm danh thiếp của tôi lên ngực, tay còn lại chỉ vào tôi. Cử chỉ phần hấp tấp ấy đúng của Mao nhưng tay phải của đang đeo một chiếc nhẫn bạc trơn. Cảm giác thật lạ khi trông Mao nhỏ ngày nào giờ đang đeo nhẫn.
 
“Ơ? Hai người quen nhau à?”
 
Giữ nguyên nụ cười giao, anh Tanaka ngồi cạnh tôi hỏi.
 
“Vâng, bọn em bạn học cấp II...Xin lỗi anh, tại em bất ngờ quá.” Mao cười ngượng nghịu, dùng ngón tay lau lau khóe mắt. “Hết kỳ I năm lớp Chín thì Okuda chuyển trường nhưng trước đó em được cậu ấy kèm học rất nhiều.”
 
Thật khó thể liên kết hình ảnh Mao đang tươi cười, nói năng lưu loát với Mao của mười năm trước biệt danh “đệ nhất đậu”. Ngoài ra, tóc Mao cũng sự thay đổi đáng kể. Mái tóc cụt lủn lúc nào trông cũng như vừa mới cắt giờ đã dài chấm vai với những đường uốn mềm mại.
 
“Hả!” Ngồi ghế trong cùng, trưởng phòng ngả hẳn người ra sau rồi dang rộng hai tay, cố làm vẻ thân thiện. “Cô được Okuda kèm học? Nghe vẻ tội nghiệp nhỉ.”
 
“Vâng.”
 
Mao gượng cười, khẽ gật đầu rồi liếc sang tôi. Ánh mắt tinh nghịch vẫn hệt như ngày xưa.
 
Anh Tanaka tiếp lời trưởng phòng.
 
“Thật trùng hợp, bạn học cấp II ư? Thế này chẳng phải hai công ty duyên nợ đặc biệt với nhau hay sao? Chà, tôi nói thế này vẻ không được hay cho lắm nhỉ, ha ha ha.”
 
Nhận được chỉ thị ngầm của cấp trên, tôi cười hùa theo. Người phụ nữ trạc tứ tuần tên Kajio ngồi chếch tôi cũng cười theo. Theo như danh thiếp thì chị ta trưởng phòng Quan hệ công chúng, Mao đang tươi cười kia cấp dưới của chị còn tôi chỉ đi theo các trưởng phòng đến đây. Một bên nhân viên quan hệ công chúng tại hãng sản xuất, một bên nhân viên kinh doanh tại công ty quảng cáo, tuy nghề nghiệp khác nhau nhưng vị trí của tôi Mao lẽ giống nhau. Nghĩa đều “kẻ cắp tráp theo hầu”.
 
“Nào, quay về công việc thôi.”
 
Nhân lúc câu chuyện ngoài lề tạm lắng, mượn câu nói của trưởng phòng, tôi rút tài liệu từ trong cặp ra.
 
Nhìn Mao chăm chú đọc tài liệu được phát, tự nhiên tôi nhớ lại ngày xưa, khi tôi chỉ cho Mao cách giải toán sau mỗi buổi tan học. Nghe qua cứ tưởng tôi tài giỏi hoặc học hành chăm chỉ lắm nhưng không phải. Mao học sinh dốt đặc cán mai. Đến nỗi một học sinh sức học nhàng nhàng như tôi cũng phải đứng ra giúp, lên cấp II rồi Mao vẫn phải vật lộn với phép chia phân số.
 
Không Mao hiểu được tài liệu đang đọc không?
 
Mặc biết Mao giờ đang làm cho hãng đồ lót khá lớn Lara Aurore mức tăng trưởng vượt bậc trong mấy năm qua nhưng tôi vẫn cứ lo.
 
Tài liệu rất nhiều con số, biểu đồ liên quan tới việc dựng bảng quảng cáo tại những nhà ga lớn trong thành phố. Tài liệu do tôi soạn, trong đó tính toán tác động của quảng cáo đối với nữ giới độ tuổi hai mươi đối tượng khách hàng chủ lực của Lara Aurore thông qua phiếu điều tra về lượt khách đi tàu mỗi ngày, tỉ lệ nam nữ, độ tuổi....
 
Đây thành quả đáng tự hào của tôi sau khi hụi làm việc bên máy tính tới tận mười rưỡi tối qua, nhưng liệu Mao hiểu được hết?
 
“Trong phép tính thử trang này, chúng tôi lấy ga Shibuya làm dụ ga này khá quen thuộc với khách hàng sử dụng sản phẩm của công ty. Như mọi người thấy, chi phí ga Shibuya, Omotesando hay Ginza cao hơn hẳn các ga khác. Rất cao. Thi thoảng chúng tôi vẫn bị khách hàng hỏi thẳng sao lại cao thế. Vâng. Tất nhiên do.”
 
Với khiếu ăn nói từng nhiều lần hạ gục đối thủ trong các cuộc cạnh tranh, anh Tanaka tiếp tục giải thích. Đúng nhân viên kỳ cựu khác, rất đáng để học hỏi. Nhìn mặt chị Kajio đủ biết khách hàng đã bị cho vào tròng. Trong khi đó, Mao cứ lật đi lật lại tài liệu với bộ mặt rất lạ. ấy ổn không nhỉ?
 
“...Cả ba công ty A, B C này đều được biết đến rộng rãi...hả?
 
Tôi mở tài liệu, con số chỉ mức độ tăng trưởng lẽ ra phải hai chữ số, vậy chẳng hiểu thế nào lại biến thành âm.
 
“Xin đợi một chút.”
 
Anh Tanaka trưởng phòng ném cái nhìn về phía tôi người soạn tài liệu. Đang trước mặt khách hàng nên cả hai vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt thì chẳng khác quỷ dữ.
 
Tôi lôi máy tính ra bấm lia lịa. Kết quả vẫn con số khó tin. Không khí trong căn phòng thoáng mát, rộng rãi trở nên nặng nề.
 
Tôi đang tự hét lên trong đầu “Phải làm sao đây” thì thấy Mao nhẹ nhàng lên tiếng:
 
“Ở hai trang trước...”
 
Mao giở lại tài liệu chỉ vào con số trong bảng. Lọn tóc thả trên vai áo mi trắng trôi tuột về phía trước. Chỉ thế thôi cũng khiến tim tôi đập rộn ràng.
 
Mao thăm phản ứng của bên tôi rồi ngập ngừng giải thích:
 
“Tôi nghĩ dấu phẩy đây bị lệch đi một con số. Chính thế kết quả bị thay đổi.”
 
“A.”
 
Nghe Mao nói tôi mới nhận ra sai sót của mình. Tôi sửa lại, quả nhiên, kết quả đúng như dự định. thế này, tôi vừa được Mao dạy cho cách làm toán ư?
 
Từ đây, đến lượt chúng tôi bị khách hàng nắm thế chủ động, anh Tanaka trưởng phòng lúng túng mất một lúc. Thế nào lúc ra khỏi đây tôi cũng bị anh Tanaka cốc đầu cho xem. Đáng nhẽ sang nay tôi phải kiểm tra lại tài liêu.
 
Đây chưa phải báo giá chính thức, bản thân sai sót này cũng rất nhỏ nhưng lần đầu gặp khách hàng đã trình diễn vụng về thế này thì mất mặt quá. Ngồi bên cạnh anh Tanaka đang nói như ma làm để chuộc lỗi, tôi chỉ biết gật đầu. “Vâng, dạ”. Một phần do thất thế nhưng chủ yếu tôi đã mất hết tự chủ khi thấy Mao mười lăm tuổi bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình trong hình hài một gái hai mươi lăm tuổi. Thế này thì thương thảo công việc làm sao được.
 
Không, nói cho chính xác, kể cả không chuyện này thì “kẻ cắp tráp theo hầu” như tôi cũng chỉ biết vâng dạ thôi. Vào công ty mới năm thứ hai chắc ai cũng thế.
 
Tôi đã muốn nghĩ vậy nhưng ngồi trước mặt tôi, Mao trông hoàn toàn khác.
 
“Do đó, ý chúng tôi không phải dựng từng này bảng quảng cáo Shibuya hay Harajuku thì sẽ bán được từng này cái áo lót. Hơn nữa, công ty đường sắt sẽ kiểm duyệt, như đã từng xảy ra, nên không thể dựng một loạt bảng quảng cáo với ảnh người mẫu gần như khỏa thân trong nhà ga được... chúng tôi rất muốn.” Mao mỉm cười với mọi người rồi tiếp tục. “Tóm lại, mục đích của chúng tôi lần này muốn những người không thuộc đối tượng khách hàng sẽ nhớ tới cái tên Lara Aurore, chỉ thoáng qua. Cụ thể, chúng tôi nhắm tới nhu cầu quà tặng của nam giới dành cho nửa kia. đây không bàn đến chuyện lỗ lãi, chúng tôi giờ đã đủ lực để làm quảng cáo rồi nên rất nóng lòng muốn làm cái đó to tát một chút.”
 
thế này, Mao ngày xưa hiện đang nói năng rất gãy gọn. Trưởng phòng Kajio ngồi bên cạnh thỉnh thoảng bổ sung thêm nhưng về bản phó mặc hết cho Mao. Ngay cả anh Tanaka trưởng phòng bên tôi cũng rướn người lên để nghe. Tưởng đâu Mao chỉ “kẻ cắp tráp theo hầu”, nào ngờ ấy đã trở thành “người được việc” từ lúc nào.
 
Mao nhỏ, hay bị bắt nạt, đễnh, chỉ được mỗi một khoảng tay chân nhanh nhẹn, hoặc Mao nguyên nhân khiến tôi phải trải qua thời cấp II đen tối giờ đã trưởng thành vượt bậc một lần nữa lại xuất hiện trước mặt tôi. Thật kỳ diệu.

saving score / loading statistics ...