Text Practice Mode
Những người nghèo khổ (Thư của mẹ)
created Nov 8th 2021, 07:49 by nrsstnly
0
433 words
15 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Sáng nay, ở trường về, đi trước mẹ mấy bước, con đi qua mặt một người đàn bà đáng thương đang bế trên tay một đứa bé xanh xao và ốm yếu; người ấy xin con tiền. Con nhìn bà, và con không cho gì hết, dù trong túi con có tiền. Con à, đừng quen thói dửng dưng đi qua trước người nghèo khổ ngửa tay xin mình giúp đỡ, và hơn nữa trước một người mẹ xin một xu cho con mình. Con hãy nghĩ rằng có thể đứa bé ấy đang đói, hãy nghĩ đến những nỗi khắc khoải của người đàn bà đáng thương! Con có tưởng tượng ra những lời nức nở tuyệt vọng mà mẹ sẽ phải nói với con một ngày nào đó: "Enrico, mẹ không có bánh mì cho con". Khi mẹ giúp đỡ một người nghèo, người ta cảm ơn mẹ bằng cách chúc cho mẹ và người thân thích của mẹ đều được sức khỏe dồi dào.
Những lời ấy đối với mẹ dịu dàng biết bao nhiêu, và mẹ biết ơn đến ngần nào! Đối với mẹ hình như lời chúc ấy phải bảo vệ cho tất cả những người thân yêu của mẹ, và mẹ về nhà càng vui lòng hơn và tự nhủ: "Người nghèo khổ này đã trả lại cho mình nhiều hơn mình đã cho họ nhiều".
Thỉnh thoảng con phải trích ra một đồng từ túi tiền của con để nó vào tay một cụ già không nơi nương tựa, một bà mẹ không có bánh ăn, một đứa trẻ không có mẹ. Người nghèo khổ thích trẻ con cứu giúp, vì không phải tủi nhục, vì tuổi trẻ giống như họ, cũng cần đến tất cả mọi người. Con có để ý thấy lúc nào cũng có những người nghèo khổ quanh quất gần trường học không? Con hãy nghĩ rằng con chẳng thiếu thốn gì hết, và người nghèo khổ lại thiếu thốn tất cả mọi thứ; trong lúc con ước mong được sung sướng, thì họ chỉ cầu xin được khỏi chết. Thật là buồn khi nghĩ rằng giữa bao nhiêu nhà giàu có, ngoài phố xá qua lại bao nhiêu là xe cộ và trẻ em mặc toàn áo nhung, lại có những đàn bà và trẻ em không có gì mà ăn cả! Enrico, từ nay về sau đừng bao giờ đi qua trước một bà mẹ xin cứu giúp mà không đặt vào tay bà một đồng hào!
Mẹ của con.
(Trích "Những tấm lòng cao cả" - Edmondo De Amicis)
Những lời ấy đối với mẹ dịu dàng biết bao nhiêu, và mẹ biết ơn đến ngần nào! Đối với mẹ hình như lời chúc ấy phải bảo vệ cho tất cả những người thân yêu của mẹ, và mẹ về nhà càng vui lòng hơn và tự nhủ: "Người nghèo khổ này đã trả lại cho mình nhiều hơn mình đã cho họ nhiều".
Thỉnh thoảng con phải trích ra một đồng từ túi tiền của con để nó vào tay một cụ già không nơi nương tựa, một bà mẹ không có bánh ăn, một đứa trẻ không có mẹ. Người nghèo khổ thích trẻ con cứu giúp, vì không phải tủi nhục, vì tuổi trẻ giống như họ, cũng cần đến tất cả mọi người. Con có để ý thấy lúc nào cũng có những người nghèo khổ quanh quất gần trường học không? Con hãy nghĩ rằng con chẳng thiếu thốn gì hết, và người nghèo khổ lại thiếu thốn tất cả mọi thứ; trong lúc con ước mong được sung sướng, thì họ chỉ cầu xin được khỏi chết. Thật là buồn khi nghĩ rằng giữa bao nhiêu nhà giàu có, ngoài phố xá qua lại bao nhiêu là xe cộ và trẻ em mặc toàn áo nhung, lại có những đàn bà và trẻ em không có gì mà ăn cả! Enrico, từ nay về sau đừng bao giờ đi qua trước một bà mẹ xin cứu giúp mà không đặt vào tay bà một đồng hào!
Mẹ của con.
(Trích "Những tấm lòng cao cả" - Edmondo De Amicis)
