Text Practice Mode
(Spoiler & Wall of text) Cốt truyện Nier Automata: Ta sống vì lẽ gì?
created Aug 10th 2023, 09:33 by Mouser99
0
1519 words
4 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Nier Automata lấy bối cảnh ở một tương lai xa khi Trái Đất đã bị xâm chiếm bởi người ngoài hành tinh, chúng đưa những quân đoàn Machine Lifeform đến dẹp sạch sự sống trên mặt đất. Trước tình hình đó, loài người bỏ trốn lên mặt trăng và tạo ra các Android cùng với đơn vị YoRHa nhằm chiến đấu với Machine, giành lại Trái Đất.
Trong suốt hàng chục tiếng đồng hồ xuyên suốt cốt truyện, thế giới của Nier Automata hoàn toàn vắng bóng con người. Những gì còn lại chỉ là những lời kể, những tàn tích của nền văn minh nhân loại đã sụp đổ và tàn phai trên mảnh đất xanh. Chỉ có hai phe Machine và Android không ngừng nhảy vào những cuộc chiến đấu sinh tử không hồi kết. Chúng được cấu tạo từ máy móc, từ kim loại và kỹ thuật, nhưng không hiểu sao chúng còn "người" hơn cả con người bằng xác bằng thịt.
Dù họ có mang dáng dấp thế nào, là con quái vật khổng lồ với những lưỡi cưa hay cây súng gắn đầy trên mình, hay con Machine bé nhỏ đã quá cũ kĩ đến mức rỉ sét, hay các Android tinh nhuệ với vẻ ngoài con người nhưng về bản chất vẫn là những cỗ máy chiến đấu vì chủ nhân. Dù họ có là ai, thì từng nhân vật một trong Nier Automata, ẩn sâu trong lớp kim loại lạnh băng đều là trái tim nóng ấm. Họ mang những cá tính riêng, những nỗi trăn trở riêng, và thứ làm nên tính "người" nhất - lẽ sống của riêng mình.
Những cỗ máy trong Nier Automata vốn không được thiết kế cho những cảm xúc dư thừa. Nhiệm vụ của họ là chiến đấu, lẽ sống của họ là thứ được chủ nhân thiết lập sẵn. Nhưng không biết vì cớ gì, do họ ở bên nhau làm nảy sinh nhiều xúc cảm, do những thứ còn sót lại gợi dấu ấn về nhân loại, về những thứ rất người, những nhu cầu, đòi hỏi về cảm xúc; mà từng nhân vật của Nier Automata bắt đầu hình thành nên những khía cạnh riêng, phát triển nên nhân cách, hình thành cả nên những cộng đồng không khác gì con người. Họ tò mò về những cảm xúc, thú vui, những hành động của loài người, rồi không biết từ lúc nào, không cần có ai thúc giục mà họ đã tự trở nên rất người.
Có những Machine xây dựng cả một vương quốc riêng trong rừng sâu, có vị vua toàn tâm toàn ý gây dựng bảo vệ lãnh thổ và thần dân của mình, có binh đoàn không ngại ngần xông lên lấy thân mình che chắn cho vị lãnh tụ của họ.
Ở hậu phương có những cô Android đỏm dáng, thích những thứ giờ đây vốn khó tồi tại được trên Trái Đất hoang tàn mà chỉ còn trong sách vở và những dòng ghi chép, thích những bông hoa, thích thỏi son môi, và cũng muốn được yêu một tình yêu đẹp như trong sách.
Có những Machine yêu hoà bình lập nên ngôi làng nhỏ, sống với nhau không khác gì loài người. Cùng nhau đọc sách, cùng nhau học điều hay, cùng nhau vui đùa, cùng nhau sống cuộc sống như những gia đình bình thường nhất, có cha mẹ, có anh chị em, có hàng xóm láng giềng yêu thương đùm bọc nhau chứ không phải là những cỗ máy chiến đấu.
Có những Android biết yêu, muốn bỏ trốn cùng nhau, chạy trốn khỏi chiến trường máu lửa sục sôi, khỏi giết chóc liên miên để được bên người mình thương yêu chứ không phải bên khói lửa bom đạn. Rồi lại bị chính người mình yêu thương thẳng tay hạ sát vì tội đào ngũ.
Có những Machine bàng hoàng ngây ngẩn không biết mình là ai, mình là gì, mình đang chiến đấu vì ai, mình tồn tại có ý nghĩa gì. Chúng không chiến đấu, không chém giết nữa mà lang thang như bị lập trình hỏng, trèo lên ngọn tháp cao, tự đặt ra những câu hỏi đến bản thân chúng cũng không trả lời nổi. Rồi gieo mình xuống đất kết thúc sự sống vô nghĩa và chuỗi những câu hỏi về đời chúng, mà chúng tự biết nếu không trả lời được thì sự sống chúng cũng chẳng còn giá trị.
Dường như không có bất cứ nhân vật nào, dù chỉ là một NPC xuất hiện thoáng qua trong chốc lát, là không có cái tôi, bản ngã, không có trăn trở niềm đau về lẽ sống. Kết cục của các nhân vật này thường là chết đi trong công cuộc đi tìm lẽ sống, hoặc bị giết chết vì chính lẽ sống của mình.
Lẽ sống ấy với toàn bộ Android có thể khái quát được bằng một câu. Dù rằng tâm tư tình cảm của họ ra sao, lòng họ khao khát điều gì, thì dường như tất cả cũng không thể quan trọng bằng một câu nói này.
Glory to mankind.
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong Nier Automata. Nó là ý nghĩa cả cuộc đời các Android, là lý do họ sinh ra, lý do họ tồn tại, lý do họ chiến đấu, và cũng là lý do họ chết đi.
Các Android hy sinh không ngừng nghỉ, xông vào cuộc chiến với Machine Lifeform, thậm chí không ngại tự sát để giành lợi thế cho phe mình, kéo YoRHa và hơn hết là kéo loài người đến gần với chiến thắng, với tương lai nơi con người làm chủ hành tinh lần nữa.
Cả cuộc đời họ là để dành cho nhân loại, cho bề trên, cho đấng tối cao đã ban cho họ sự sống và mục đích sống: Vinh quang cho nhân loại.
Suốt hơn 30h đồng hồ dành cho phần trước của Nier Automata, ta sục sôi trong những trận chiến, ta lao vào với Tử thần vì Vinh quang cho nhân loại, ta tự hào vì những hy sinh của ta đền đáp được cho YoRHa, cho loài người.
Thế mà cuối cùng, tất cả lại là dối trá.
Tại sao đó lại là lời nói dối? Tại sao lại duy trì cuộc sống của họ, duy trì những trận chiến thảm thương, duy trì nỗi đau mất mát của họ bằng dối trá?
Loài người đã chết từ lâu, người ngoài hành tinh cũng đã tuyệt diệt. Chỉ còn đám Android và Machine lao vào cắn xé nhau suốt hàng thế kỷ mà không biết rằng những máu và nước mắt mình đổ xuống chỉ là vô nghĩa.
Lời dối trá to lớn, khủng khiếp ấy giúp Machine và Android tồn tại, nhưng chúng cướp đi của họ nhiều hơn là những thứ chúng trao.
Chúng khiến 9S chết tức tưởi hàng chục hàng trăm lần dưới tay 2B vì khám phá ra sự thực nực cười ấy.
Chúng khiến 2B, hay rất nhiều những Android mẫu E phải giết người mình yêu vô số, vô số lần để bảo toàn bí mật vĩ đại của YoRHa.
Chúng khiến những Android của YoRHa nhiễm virus rồi tự tay giết chết bạn bè đồng đội. Khiến họ thành những cỗ máy chém giết phát điên phát rồ trong mộng ảo, điên dại níu giữ những ký ức sâu nặng giờ chỉ còn chắp vá.
Chúng khiến những Android đóng quân trên Trái Đất bị lũ Machine điên cuồng xé xác, ăn sống nuốt tươi.
Chúng khiến những Machine hiền lành yêu hoà bình ôm nhau tự sát.
Chúng khiến họ mất tất cả.
Không, nếu ngay từ đầu thứ chúng trao cho họ đã là giả tạo. Từ danh tính, thể xác, gốc gác, lẽ sống, tất cả đều là dối trá. Nếu đã vậy thì cũng không phải họ mất mát, mà là họ chưa từng thực sự có được thứ gì.
Chúng biến cuộc đời những kẻ ấy thành trò cười, thành một vòng lặp vô nghĩa, đau đớn, vô vọng, để rồi kết cục chỉ có chết một cách đau thương, hoặc phát điên mà tự sát. Và rồi bắt đầu vòng lặp mới, vẫn lời dối trá ấy, chỉ có nỗi đau là không thay đổi.
Tước đoạt đi lẽ sống của một người, thì chẳng bằng từ đầu đừng trao cho họ, hoặc tốt hơn hết đừng tạo ra họ, để họ nhận ra cuộc đời của họ là vô nghĩa, tín ngưỡng của họ là giả tạo, sự hy sinh của họ không có giá trị, còn tự bản thân họ là một câu chuyện cười.
Bao nhiêu cảm xúc trao cho nhau cuối cùng bị bóp nát chỉ vì lời nói dối ấy.
Chúng đã nói dối. Và ta cũng chỉ là một lời dối trá.
Nếu đã vậy, ta chiến đấu vì lẽ gì?
Ta sống vì lẽ gì?
Trong suốt hàng chục tiếng đồng hồ xuyên suốt cốt truyện, thế giới của Nier Automata hoàn toàn vắng bóng con người. Những gì còn lại chỉ là những lời kể, những tàn tích của nền văn minh nhân loại đã sụp đổ và tàn phai trên mảnh đất xanh. Chỉ có hai phe Machine và Android không ngừng nhảy vào những cuộc chiến đấu sinh tử không hồi kết. Chúng được cấu tạo từ máy móc, từ kim loại và kỹ thuật, nhưng không hiểu sao chúng còn "người" hơn cả con người bằng xác bằng thịt.
Dù họ có mang dáng dấp thế nào, là con quái vật khổng lồ với những lưỡi cưa hay cây súng gắn đầy trên mình, hay con Machine bé nhỏ đã quá cũ kĩ đến mức rỉ sét, hay các Android tinh nhuệ với vẻ ngoài con người nhưng về bản chất vẫn là những cỗ máy chiến đấu vì chủ nhân. Dù họ có là ai, thì từng nhân vật một trong Nier Automata, ẩn sâu trong lớp kim loại lạnh băng đều là trái tim nóng ấm. Họ mang những cá tính riêng, những nỗi trăn trở riêng, và thứ làm nên tính "người" nhất - lẽ sống của riêng mình.
Những cỗ máy trong Nier Automata vốn không được thiết kế cho những cảm xúc dư thừa. Nhiệm vụ của họ là chiến đấu, lẽ sống của họ là thứ được chủ nhân thiết lập sẵn. Nhưng không biết vì cớ gì, do họ ở bên nhau làm nảy sinh nhiều xúc cảm, do những thứ còn sót lại gợi dấu ấn về nhân loại, về những thứ rất người, những nhu cầu, đòi hỏi về cảm xúc; mà từng nhân vật của Nier Automata bắt đầu hình thành nên những khía cạnh riêng, phát triển nên nhân cách, hình thành cả nên những cộng đồng không khác gì con người. Họ tò mò về những cảm xúc, thú vui, những hành động của loài người, rồi không biết từ lúc nào, không cần có ai thúc giục mà họ đã tự trở nên rất người.
Có những Machine xây dựng cả một vương quốc riêng trong rừng sâu, có vị vua toàn tâm toàn ý gây dựng bảo vệ lãnh thổ và thần dân của mình, có binh đoàn không ngại ngần xông lên lấy thân mình che chắn cho vị lãnh tụ của họ.
Ở hậu phương có những cô Android đỏm dáng, thích những thứ giờ đây vốn khó tồi tại được trên Trái Đất hoang tàn mà chỉ còn trong sách vở và những dòng ghi chép, thích những bông hoa, thích thỏi son môi, và cũng muốn được yêu một tình yêu đẹp như trong sách.
Có những Machine yêu hoà bình lập nên ngôi làng nhỏ, sống với nhau không khác gì loài người. Cùng nhau đọc sách, cùng nhau học điều hay, cùng nhau vui đùa, cùng nhau sống cuộc sống như những gia đình bình thường nhất, có cha mẹ, có anh chị em, có hàng xóm láng giềng yêu thương đùm bọc nhau chứ không phải là những cỗ máy chiến đấu.
Có những Android biết yêu, muốn bỏ trốn cùng nhau, chạy trốn khỏi chiến trường máu lửa sục sôi, khỏi giết chóc liên miên để được bên người mình thương yêu chứ không phải bên khói lửa bom đạn. Rồi lại bị chính người mình yêu thương thẳng tay hạ sát vì tội đào ngũ.
Có những Machine bàng hoàng ngây ngẩn không biết mình là ai, mình là gì, mình đang chiến đấu vì ai, mình tồn tại có ý nghĩa gì. Chúng không chiến đấu, không chém giết nữa mà lang thang như bị lập trình hỏng, trèo lên ngọn tháp cao, tự đặt ra những câu hỏi đến bản thân chúng cũng không trả lời nổi. Rồi gieo mình xuống đất kết thúc sự sống vô nghĩa và chuỗi những câu hỏi về đời chúng, mà chúng tự biết nếu không trả lời được thì sự sống chúng cũng chẳng còn giá trị.
Dường như không có bất cứ nhân vật nào, dù chỉ là một NPC xuất hiện thoáng qua trong chốc lát, là không có cái tôi, bản ngã, không có trăn trở niềm đau về lẽ sống. Kết cục của các nhân vật này thường là chết đi trong công cuộc đi tìm lẽ sống, hoặc bị giết chết vì chính lẽ sống của mình.
Lẽ sống ấy với toàn bộ Android có thể khái quát được bằng một câu. Dù rằng tâm tư tình cảm của họ ra sao, lòng họ khao khát điều gì, thì dường như tất cả cũng không thể quan trọng bằng một câu nói này.
Glory to mankind.
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong Nier Automata. Nó là ý nghĩa cả cuộc đời các Android, là lý do họ sinh ra, lý do họ tồn tại, lý do họ chiến đấu, và cũng là lý do họ chết đi.
Các Android hy sinh không ngừng nghỉ, xông vào cuộc chiến với Machine Lifeform, thậm chí không ngại tự sát để giành lợi thế cho phe mình, kéo YoRHa và hơn hết là kéo loài người đến gần với chiến thắng, với tương lai nơi con người làm chủ hành tinh lần nữa.
Cả cuộc đời họ là để dành cho nhân loại, cho bề trên, cho đấng tối cao đã ban cho họ sự sống và mục đích sống: Vinh quang cho nhân loại.
Suốt hơn 30h đồng hồ dành cho phần trước của Nier Automata, ta sục sôi trong những trận chiến, ta lao vào với Tử thần vì Vinh quang cho nhân loại, ta tự hào vì những hy sinh của ta đền đáp được cho YoRHa, cho loài người.
Thế mà cuối cùng, tất cả lại là dối trá.
Tại sao đó lại là lời nói dối? Tại sao lại duy trì cuộc sống của họ, duy trì những trận chiến thảm thương, duy trì nỗi đau mất mát của họ bằng dối trá?
Loài người đã chết từ lâu, người ngoài hành tinh cũng đã tuyệt diệt. Chỉ còn đám Android và Machine lao vào cắn xé nhau suốt hàng thế kỷ mà không biết rằng những máu và nước mắt mình đổ xuống chỉ là vô nghĩa.
Lời dối trá to lớn, khủng khiếp ấy giúp Machine và Android tồn tại, nhưng chúng cướp đi của họ nhiều hơn là những thứ chúng trao.
Chúng khiến 9S chết tức tưởi hàng chục hàng trăm lần dưới tay 2B vì khám phá ra sự thực nực cười ấy.
Chúng khiến 2B, hay rất nhiều những Android mẫu E phải giết người mình yêu vô số, vô số lần để bảo toàn bí mật vĩ đại của YoRHa.
Chúng khiến những Android của YoRHa nhiễm virus rồi tự tay giết chết bạn bè đồng đội. Khiến họ thành những cỗ máy chém giết phát điên phát rồ trong mộng ảo, điên dại níu giữ những ký ức sâu nặng giờ chỉ còn chắp vá.
Chúng khiến những Android đóng quân trên Trái Đất bị lũ Machine điên cuồng xé xác, ăn sống nuốt tươi.
Chúng khiến những Machine hiền lành yêu hoà bình ôm nhau tự sát.
Chúng khiến họ mất tất cả.
Không, nếu ngay từ đầu thứ chúng trao cho họ đã là giả tạo. Từ danh tính, thể xác, gốc gác, lẽ sống, tất cả đều là dối trá. Nếu đã vậy thì cũng không phải họ mất mát, mà là họ chưa từng thực sự có được thứ gì.
Chúng biến cuộc đời những kẻ ấy thành trò cười, thành một vòng lặp vô nghĩa, đau đớn, vô vọng, để rồi kết cục chỉ có chết một cách đau thương, hoặc phát điên mà tự sát. Và rồi bắt đầu vòng lặp mới, vẫn lời dối trá ấy, chỉ có nỗi đau là không thay đổi.
Tước đoạt đi lẽ sống của một người, thì chẳng bằng từ đầu đừng trao cho họ, hoặc tốt hơn hết đừng tạo ra họ, để họ nhận ra cuộc đời của họ là vô nghĩa, tín ngưỡng của họ là giả tạo, sự hy sinh của họ không có giá trị, còn tự bản thân họ là một câu chuyện cười.
Bao nhiêu cảm xúc trao cho nhau cuối cùng bị bóp nát chỉ vì lời nói dối ấy.
Chúng đã nói dối. Và ta cũng chỉ là một lời dối trá.
Nếu đã vậy, ta chiến đấu vì lẽ gì?
Ta sống vì lẽ gì?
