eng
competition

Text Practice Mode

một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười

created Sep 13th 2023, 15:12 by TuAnHong


0


Rating

746 words
8 completed
00:00
Tôi đồ rằng, do bất bình trước cái việc tạo hoá đã ném mình vào nắng nung khiến thân nhiệt lúc nào cũng nồng sáng, xứ nhiệt đới này đã gồng mình cướp lại bằng được một phần ôn đới rồi đem về cất giấu tận trên cao nguyên Di Linh làm của để dành. thế Đà Lạt. Đà Lạt được giấu kín như thế hàng kỉ nguyên sau mây rừng núi rậm rạp. Kín đến nỗi chính xứ nhiệt đới cũng từng quên mất nó. Chỉ đến khi một người Pháp tốt bụng Yersin kiên nhẫn tìm phát hiện ra, thì Đà Lạt mới được khua dậy, đưọc dắt tay ra khỏi lãng quên. Lập tức người Pháp Đông Dương chọn đây làm nơi nghỉ dưỡng khi không thể về bản quốc.
Lên đây, họ cảm thấy được hồi hương ngay tại xứ người. Người Việt xem Đà Lạt như một ôn đới gần, một ôn đới nằm gọn trong vòng tay nhiệt đới. Từ Nội bay vào hay Sài Gòn bay ra, họ đểu cất cánh từ mùa hạ, sau vài tiếng đồng hồ, đáp cánh xuống mùa thu. Người bị ngập đầu trong guồng quay công việc tìm về đây cho ngày cuối tuần thư giãn, y như thỏi sắt nung được nhúng vào nước lạnh.
Người cầm trong nhịp sống tĩnh tại, thời gian biểu quẩn quanh, tìm về đây như một dịp thau chua rửa mặn, được sống những nhu cầu khuất lấp trong mình. phải ngàn thông một bộ lọc tận tuỵ cho Đà Lạt không? Bao bọc Đà Lạt trong lòng mình, ru vỗ Đà Lạt trong cái nôi xanh đời đời của mình, thông cao nguyên cứ lặng thầm lọc nóng thành mát, đục thành trong, tục thành thanh, ồn ã thành êm ả, nhiệt đới thành ôn đới...
...Chốn bình yên sâu khuất
Sinh ra trên cao, ngờ Đà Lạt đã được phú cho một bình yên vĩnh viễn. Bình yên mới gia tài lớn nhất của Đà Lạt. Để cầm giữ sự bình yên quý giá ấy, Đà Lạt đã phải đánh đổi phận mình, lùi sâu vào ẩn dật giữa sơn lâm tuyền. Đà Lạt đã nâng niu sự bình yên của mình bằng một nhịp sống chậm, bằng cách sống sâu, gắng gỏi cách li với những hối hả phiền tạp của các đô thi lớn mạn dưới.
Nhưng những hàng thông giàu tiên cảm kia, những vạt hoa đồi quá mẫn cảm kia dường như hằng đêm vẫn trăn trở, lo âu, vẫn nơm nớp với linh cảm về một ngày nào đó bình yên thể bị tuột mất, đoạt mất. Với người đến từ chốn náo động bồ, Đà Lạt tỉ phú của êm ả, nơi trú muốn đời của bình yên. Nhưng chỉ Đà Lạt mới thực sự biết rằng sự bình yên ấy mong manh thế nào, Đà Lạt phải ráng mình để chắt chiu vun góp cho bình yên ấy ra sao.
Mối nguy đến từ vùng thấp đang lan tràn lăm le đánh chiếm nốt miền cao này. Cái bồ, hỗn tạp, nhiễu loạn, quay cuồng chả đời nào chịu buông tha cho những chốn êm đềm yên ả. Sự cách li phòng tuyến lâu dài? Sự ẩn dật thể trường thành chống đỡ? cách sống chậm nữa, liệu thể mộc che giữ cho sự bình yên này mãi không? Tôi đọc ra niềm lo âu trong mỗi tiếng thơ dài của rừng thông về đêm những thoáng rùng mình kín đáo từ nhưng đoá hoa hồng, lay ơn, cẩm cầu khi những tia nắng đầu tiên gọi về một ngày mới.
Nỗi lo âu dường như cũng tỏ mờ ngay cả trong những làn hương từ mỗi li phê trong quán nhỏ. Chẳng thế mà, đang nghi ngút toả lên yên vậy, sao chốc chốc làn hương lại chợt ngừng, chợt ngơ ngẩn bởi những thoáng gió lạ lúc nắng mai? Chỉ Đà Lạt mới biết hằng đêm, mỗi khi tiếng chuông điểm canh trên thiền viện ngân trong thanh vắng, thì cũng lúc ngàn thông vào thiền định trong một lễ cầu an mênh mông thầm nguyện cầu cho xứ sở yên hàn.
 

saving score / loading statistics ...