Text Practice Mode
Tôi không cô đơn, là tôi chọn cô đơn 2
created Apr 30th, 17:59 by BomnhoKẹoNgọt
1
485 words
12 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Giờ là 00:05 AM của ngày nghỉ lễ cuối cùng, vừa đặt lưng xuống giường thì chợt bồn chồn buồn bực, cũng không gọi là bực mà man mác buồn. Mình đã có một kỳ nghỉ lễ đáng nhớ cùng 3 đứa bạn thân. Bốn đứa bọn mình chơi thân với nhau những năm cuối đại học, giờ ra trường vẫn hẹn được nhau đi chơi là điều vô cùng quý giá, chẳng biết còn được mấy lần như thế này đâu. Lần này chúng mình đi chơi Ninh Bình, đông nhưng chúng mình vẫn chụp được với nhau nhiều bức ảnh đẹp, bọn nó con gái nên váy xòe váy bó, cũng đẹp nhưng mà thấy tội thay vì nóng nực. Kể ra làm con gái cũng thích đấy chứ, khoác lên người đôi cánh xinh xắn là thành công chúa rồi, mỏ hỗn vẫn là công chúa. Gớm! Leo núi lúc lên thì hào hứng mà bước xuống thì đau lưng, mỏi gối, thoái hóa đốt sống luôn. Lúc đi thuyền thì trời nắng mình muốn thoát y nhảy xuống tắm luôn, Ninh Bình đẹp thật, đời sống ở khu du lịch đó cũng cao nữa, một chuyến đi chơi mà cứ đến đâu là thấy tiếng của 4 đứa bọn mình thôi, trên giời dưới bể miễn là có đứa đề cập đến thì sẽ có chuyện để nói, nói đến luyên thuyên rồi nhìn nhau cười ngờ ngệch. Kết thúc 2 ngày ở Ninh Bình với món thịt dê, nhưng mà đứa nào cũng mệt thành ra không ăn được nhiều. Buổi chiều chúng tôi chia tay nhau, đứa về Hà Nội, đứa về tỉnh, bịn rịn không nỡ. Thật sự thì 2 tháng đi làm vất vả cũng chẳng thể đáng nhớ như 2 ngày này, mình lưu giữ kỷ niệm đẹp làm động lực mỗi khi khó khăn, suy sụp tinh thần. Khi về đến phòng trọ là 8 rưỡi tối, mình gọi cho mẹ hỏi xem lưng của bố hôm nay còn đau không, ở nhà cũng không nóng lắm. Vậy thôi, giờ nghỉ ngơi tại phòng trọ nốt 1 hôm để chuẩn bị trở lại với guồng quay công việc hàng ngày. Dẫu biết ly hợp là chuyện thường tình, nhưng mà mỗi khi bước qua khoảnh khắc đó lòng mình mang đầy xao xuyến, vừa lưu luyến không muốn chia xa, vừa mong chờ một lần gặp gỡ gần nhất. Nên mình tự động viên bản thân cứ làm việc, học tập chăm chỉ, nhất định sẽ không hối tiếc cuộc sống này, những chuyện còn lại xin nhường hết cho ý trời, có duyên sẽ tái ngộ. Thứ bản thân có thể nắm được thì nhất định phải nắm thật chắc, thứ không thể nắm giữ nhất định phải nhẫn tâm buông bỏ ngay từ đầu.
Vẫn là mùa hạ nhưng không còn chúng ta!
Vẫn là mùa hạ nhưng không còn chúng ta!
saving score / loading statistics ...