eng
competition

Text Practice Mode

cuối mùa nhan sắc 1

created Wednesday June 18, 05:21 by KhnhDuy16


1


Rating

671 words
19 completed
00:00
Ông già Chín nói nghề bán số của ông thấy vậy ý nghĩa ghê lắm, đem lại hy vọng cho người ta, đem lại sự giàu cho người ta (nếu trúng số). nghề này ý nghĩa nhất trên những dặm đường phiêu bạt, ông tìm được đào Hồng.
Ông già Chín đi theo gánh chè của đào Hồng qua ba con đường. Già rồi, mắt mũi kèm nhèm, bốn mươi sáu năm, dễ dầu nhận ra nhau. Lòng cứ nghĩ, hình như lâu lắm rất quen nhau, nhất cái giọng rao chè như hát, từ đôi môi đã héo queo cất lên, cong vút, ngọt ngào nghe mịn màng từng âm từng chữ. Ông Chín bàng hoàng nhận ra đào Hồng nhan sắc ngày xưa của không còn nữa, mặt nhăn nhúm, nám đen, cái cổ cao ngày trước bây giờ gần như đổ gục gánh cái gánh tâm cuộc đời chồng chất. Ông kêu hai tiếng: "Cô Hồng!" nước mắt rớt cái độp. Ông Chín nắm tay bà, biểu đi với ông, hỏi đi đâu, ông nói, về nhà Buổi chiều. nói để lấy chút đồ, ông bảo khỏi, thì cuộc đời còn gia sản nào ngoài gánh chè oằn nặng trên vai, một cái chòi rách te tua cất trên ao bèo cuối hẻm.
Nhà Buổi Chiều nằm tận cùng con hẻm Cây còng. Hẻm cụt. Nhà toàn người già, chỗ trú ngụ cho những nghệ cải lương, nghệ hát bội một thời vang bóng. Tính ra, chỉ ông già Chín danh tiểu tốt. Nhưng ông một trong những người sáng lập ra nhà Buổi Chiều, tự ông còn đặt tên cho nó. Hỏi sao không gọi Hoàng Hôn hay Chạng Vạng đại loại vậy, ông bảo, buổi chiều còn nắng, người nghệ còn ý nghĩa sống trên đời. Nhà Buổi Chiều nghèo, chi phí dựa vào kinh phí từ trên quận, từ lòng hảo tâm của con gần xa, cơm bữa nhiều ơi nhiều rau ít xịu thịt. Vậy ai nấy đều vui, bởi cuộc sống trước đây của họ còn nghèo hơn, nghèo không thể tả, nghèo rớt mồng tơi. Người chùa, người bán số, người ngủ công viên, người hát rong, ít ai nhà để về. Sum họp Buổi Chiều, khổ một còn được hát. Nghệ mà, miễn được hát, miễn hát người nghe sướng rồi.
Ðể kiếm chút đỉnh tiền phụ thêm thịt cho bữa ăn, ông già Chín đi bán số, vừa tiền vừa tìm tung tích của anh chị em đang còn lưu lạc. Ðào Hồng lại gánh chè đi tận hang cùng ngõ ngách. Thấy mọi người ái ngại, đào Hồng bảo: "Cứ để em làm, em với anh Chín còn trẻ, còn sức khỏe...". Nói trẻ trẻ trong nhà Buổi Chiều chớ ông Chín đã bảy mươi, đào Hồng cũng sáu mươi bốn. Buổi sáng, ông Chín gánh gánh chè đưa đào Hồng ra đầu hẻm, dừng dưới gốc cây còng già cóc già kiết, già tới mức hổng thèm trổ hoa nữa. Ông già trao đòn gánh lại cho bà, rồi đứng tần ngần nhìn bóng xa dần trên đại lộ, tiếng rao chè buổi sớm nghe ngọt lịm, vút cao. Sau lưng bà, còn thấy mấy tờ giấy gói bánh màu nước bay quần trên đường rồi sẵn gió đi tao tác. Ông già tạt quán càfê chú Bụng, kêu: "Mấy đứa bưng cho tao năm trăm đồng trà nóng coi". người hỏi, sao bữa nay không uống càfê. ông Chín cười cười, lắc đầu, cười tiếp với cái vẻ không muốn nói thèm nói quá trời đi:
- Ðể dành tiền mua cho cổ chai dầu thơm.
Ông già trịnh trọng thì thào. Cả quán rộ lên cười:
- Già còn yêu.
- Mắc yêu thì yêu - ông già cự lại, vẻ mặt sương sương không giận ai - Bây thì biết gì, tình xưa đó, mình thương người ta người ta đâu thương mình.
Cạn bình trà, ông già dằn tờ giấy bạc năm trăm dưới đít ly đứng lên xếp ghế lại ngay ngắn, từ tốn rút trong túi ra xấp số dày, trước khi đi ông quay đầu lại:
- Tối nay lại chỗ tao coi cải lương, nghe bây.
- Tối nay tuồng gì, chú Chín?
- Lữ Bố Ðiêu Thuyền.
- Í tuồng đó hát rồi. Hát Nửa đời hương phấn đi.
- Bây nói sao tao chiều vậy, tuồng đó tao nhớ miếng nào đâu.
- Chú cần nhớ, chú toàn đóng vai quân với người hầu không à. hát đâu.
Ông già cười khà khà, quay đi, cái lưng cong cong từ từ mịt mù.
Người trong hẻm không ai làm nghề viết văn nhưng đã biết mình nhớ cái khi đi xa nó, nhiều lắm, nhiều không thể kể, nhưng trong đó, chắc chắn nhớ tiếng hát đà tỏa ra từ nhà Buổi Chiều.
Những con người tính từng ngày qua để lắt lay thêm một tuổi nữa, vậy hát coi cũng ngon lành. Sân khấu cái hàng ba trông ra sân rộng, luống nào trồng bông sao nhái, bông mười giờ thì trồng, chỗ trống giành cho con ngồi. Dàn đờn gồm cây ghi ta thùng, cây nhị mè. Không micrô, nghệ ca bằng giọng của trời cho, nghiệp đãi. Ðào Phỉ tám mươi chín tuổi, đứng không nổi, diễn vai cũng ngồi trên ghế, ngồi trên ghế lẫy roi sải ngựa coi lạ hết biết. bữa lỡ ca rớt nhịp, ngồi than: "Kiểu này chắc tui sống hổng thọ quá". con trong hẻm cười cái rần, "sống tới cỡ đó còn than hổng thọ nỗi gì". Ông già Chín không biết hát gì, chạy đi chạy lại, lúc thì nhắc cái ghế cho đào Phỉ, lúc thì trèo lên thay cái đèn đứt bóng tối thui, kêu quân đâu thì ông dạ, chỉ khi đào Hồng hát, ông mới ngồi nép vào đám bông lồng đèn nào đó lặng người đi, thấy đào Hồng nhớ đào Hồng, thấy đó nhớ đó.
Ông già Chín biết đào Hồng từ năm mới hai mươi mốt tuổi. Bây giờ hỏi gia cảnh ông ngày trước như thế nào, ông chỉ cười, không nói. Nụ cười nhẹ nhàng trôi trôi, chừng như ông không luyến tiếc gì. Nghe nói, hồi đó, nhà ông giàu khét tiếng xứ Bạc Liêu. Ông cháu nội đích tôn của hội đồng Nguyên. Từ nhỏ, gia tộc đã dành sẵn cho ông một cuộc sống no đủ, giàu sang không phải làm gì, cả nhà chiều chuộng.
Ðược cái ông hào sảng, rộng rãi thương người từ tấm bé. Bữa cúng đình ông mời gánh hát Sài Gòn về hát chơi. Ông thương đào Hồng từ cái giây phút đầu tiên. Người đâu đẹp quá chừng, đẹp tới đứng tim người ta. Ðào Hồng chưa uống cạn ly trà ông đã hỏi thẳng, không cưỡng lòng được: "Vậy chứ Hồng muốn lấy chồng chưa?". Ðào Hồng cười: "Tôi đã nguyện với Tổ cả đời theo nghiệp hát". Chín nghe vậy, thôi không nói nữa, nhưng vẻ mặt suy tính dữ lắm. Hôm sau, khi gánh Kim Tiêu trở lại Sài Gòn, ông công tử bỏ nhà, bỏ phú quý đi theo. Không biết hát hò, tướng mạo cục mịch, nhỏ con, ông không được lên sân khấu. Kêu quân thì ông dạ, kêu "bây đâu" ông cũng dạ, tối ngày lụi hụi kéo màn, dựng cảnh. Ăn cơm quán, ngủ sàn diễn. Cực mấy cũng chịu, miễn ngày ngày được nhìn thấy đào Hồng đi ra đi vô, đào Hồng hát. Ông vẫn thường khì khịt bảo rằng mình bị Tổ nhập, ba ông hoàng tử Càn, Chơn, Chất đó, cũng đam nghệ thuật sân khấu bỏ cung son, trốn tránh triều đình, cuối cùng chết trên cây vông nem đó, thấy chưa. người cười, thằng bị tình nhập chớ Tổ nhập nổi. Nghĩ lại, tỷ dụ cái gọi kiếp trước, hẳn kiếp trước ông Chín nợ Hồng cái đó, lớn lắm, nên kiếp này, ông trả hoài, trả không hết.
 

saving score / loading statistics ...