eng
competition

Text Practice Mode

SInh Ra Để Chạy - Christopher McDougall

created Thursday June 26, 02:29 by BoPhc


2


Rating

1587 words
5 completed
00:00
“Để sống với những bóng ma, bắt buộc phải về nơi hoang dã.”
 
Anne Michaels, Fugitive Pieces (Những mảnh vụn phù du)
 
Đằng đẵng nhiều ngày, tôi lùng khắp dãy Sierra Madre, Mexico theo dấu một bóng ma được biết đến với cái tên Caballo Blanco Ngựa Trắng. Cuối cùng, tôi dừng chân điểm cuối đường mòn, nơi rốt cuộc tôi thể ngờ sẽ thấy anh ta không phải giữa sâu thẳm chốn hoang như người ta đồn đoán, trong sảnh tối tăm của một khách sạn kỹ, ngay rìa thị trấn bụi miền sa mạc.
 
 
“Sí, El Caballo está.” lễ tân gật đầu. Có, Ngựa Trắng đây.
 
 
“Thật không?” Sau quá nhiều lần phải nghe rằng vừa vuột mất anh ta, quá nhiều địa điểm kỳ quặc, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng Caballo Blanco chỉ một huyền thoại không hơn, một quái vật hồ Loch Ness được thêu dệt để đe trẻ nít bịp mấy nước ngoài khờ khạo.
 
“Anh ta luôn trở lại đây đúng năm giờ.” nói thêm. “Như một nghi lễ.”
 
Tôi không biết nên ôm chầm gái sung sướng hay đập tay mừng chiến thắng. Tôi nhìn đồng hồ. Tôi sắp tận mắt trông thấy bóng ma chỉ sau… khoan đã.
 
“Nhưng đã hơn sáu giờ rồi.”
 
lễ tân nhún vai. “Có lẽ anh ta đã đi rồi.”
 
Tôi ngồi sụp xuống chiếc ghế xô-pha cổ lỗ sĩ. Tôi hôi hám, đói mềm, thảm bại. Tôi đã cạn kiệt sức lực, cạn kiệt cả đầu mối.
 
  
 
người nói Caballo Blanco dân tị nạn; người khác lại nghe, anh quyền anh bỏ trốn để trừng phạt bản thân sau khi đánh chết một đấu thủ trên đài. Không ai biết tên, tuổi hay lai lịch. Anh như những tay súng miền Viễn Tây, chỉ để lại dấu vết các câu chuyện nhiều cấu hay một hơi khói thoảng qua. Những lời tả những lần chạm trán xuất hiện khắp mọi nơi trên bản đồ; người dân những ngôi làng cách xa nhau đến phi lại thề thốt rằng cùng nhìn thấy anh một ngày những lời tả về anh khác nhau một cách kỳ lạ, từ “hài hước dễ gần” cho đến “kỳ quặc khổng lồ”.
 
 
Nhưng trong tất cả các phiên bản về huyền thoại Caballo Blanco, vẫn một số chi tiết bản giống nhau: Anh tới Mexico từ nhiều năm trước chuyển vào sâu trong vùng Barrancas del Cobre hoang vắng Copper Canyon để sống giữa những người Tarahumara (trong tiếng Tây Ban Nha, “h” âm câm nên từ này được đọc là: Ta-ra-u-ma-ra), một bộ lạc kỳ bí, những vận động viên siêu phàm từ thời kỳ đồ đá. Người Tarahumara lẽ giống người khỏe mạnh thanh thản nhất Trái đất, những người chạy bộ đại nhất mọi thời đại.
 
Nói tới các cự ly siêu dài, chẳng thể đánh bại một người chạy bộ Tarahumara kể cả ngựa đua, báo đốm, hay vận động viên marathon Olympic. rất ít người từng nhìn thấy người Tarahumara thể hiện sức mạnh, nhưng những câu chuyện kỳ thú về sức bền bỉ siêu phàm sự bình thản của họ đã vượt khỏi các hẻm núi từ nhiều thế kỷ trước. Một nhà thám hiểm thề rằng ông ta đã nhìn thấy một người Tarahumara tay không bắt hươu, sau khi rượt đuổi con vật dẻo dai “đến long móng guốc” khiến gục chết kiệt sức. Một người phiêu lưu mạo hiểm khác thì kể anh ta phải mất tới 10 tiếng đồng hồ trên lưng một con la để vượt qua một đỉnh trong Copper Canyon; trong khi một người Tarahumara chạy bộ hết chính quãng đường đó chỉ vỏn vẹn 90 phút.
 
 
 
“Thử thứ này xem!” lần, một người phụ nữ Tarahumara nói với một nhà thám hiểm kiệt sức đã quỵ ngã dưới chân một ngọn núi. đưa cho anh một quả bầu đựng thứ chất lỏng sẫm màu. Anh uống vài ngụm, sửng sốt khi cảm thấy nguồn năng lượng mới chảy rần rật trong mạch máu. Anh lại đứng lên leo tới đỉnh núi như một Sherpa uống quá liều caffein. Người Tarahumara, theo như lời nhà thám hiểm đó sau này kể lại, còn giữ mật về công thức chế biến một loại thực phẩm cung cấp năng lượng đặc biệt, giúp họ giữ được thân hình thon gọn, mạnh mẽ địch: chỉ một vài miếng loại thực phẩm đó đủ dinh dưỡng chạy cả ngày không cần nghỉ.
 
Nhưng bất cứ mật nào người Tarahumara gìn giữ, họ đều giữ rất kín. Ngày nay, người Tarahumara vẫn sống trên rìa những vách đá còn cao hơn tổ chim diều hâu, tại một vùng đất không còn mấy người từng thấy. Barrancas một thế giới đã mất, nằm vùng hoang hẻo lánh nhất Bắc Mỹ, một kiểu Tam giác Bermuda trên cạn, nổi tiếng đã nuốt chửng những kẻ không biết lượng sức hay liều lĩnh lạc bước vào đây. Đầy rẫy hiểm nguy chực chờ dưới những hẻm núi này; sống sót được trước báo ăn thịt người, rắn độc hay sức nóng đến rộp da, thì bạn vẫn còn phải đối phó với “cơn sốt hẻm núi”, một nỗi sợ chết người do cảm giác hoang vắng dị thường của Barrancas mang lại. Càng đi sâu vào Barrancas, bạn sẽ càng cảm thấy như bị đóng chặt lại trong một hầm mộ. Những bức tường khép lại, những cái bóng trải rộng ra, lời thì thầm của những bóng ma văng vẳng; lối đi nào tưởng như cũng dẫn đến những vách đá dựng đứng. Những người đi khai khoáng trước đây đã từng rơi vào tình trạng điên loạn tuyệt vọng như thế, để rồi nhiều kẻ đã tự tay cắt cổ chính mình, hoặc gieo mình xuống vách đá. vậy, chẳng lạ khi rất ít người từng nhìn thấy mảnh đất quê nhà của người Tarahumara, chứ chưa nói đến chuyện gặp được người dân bộ lạc này.
 
 
Nhưng bằng cách nào đó, Ngựa Trắng đã tới được những nơi sâu thẳm của Barrancas. đó, như người ta kể lại, anh được người Tarahumara chấp nhận như một người bạn như một linh hồn thân thiện; một con ma giữa những bóng ma. Anh chắc chắn đã rèn luyện được hai kỹ năng của người Tarahumara khả năng giấu mình sức chịu đựng khác thường bởi mặc người ta trông thấy anh khắp nơi trong hẻm núi, nhưng vẻ như không ai biết anh sống đâu hay thể tiếp tục xuất hiện nơi nào. Nếu ai đó giải thích được những mật cổ đại của người Tarahumara, như tôi được nghe kể, thì đó chính kẻ lang thang đơn này trên vùng núi cao Sierra.
 
Tôi bị ám ảnh bởi việc tìm Caballo Blanco tới mức lúc ngủ gật trên ghế xô-pha sảnh khách sạn còn tưởng tượng ra giọng nói của anh. “Chắc giống như giọng gấu Yogi hỏi mua burrito Taco Bell.” Tôi thầm nghĩ. Một người như thế, một kẻ lang thang đi bất cứ đâu, nhưng chẳng phù hợp với bất kỳ chốn nào, hẳn chỉ sống trong tâm tưởng của bản thân hiếm khi nghe thấy tiếng của chính mình. Anh chắc sẽ kể các câu chuyện cười kỳ cục, tự làm mình cười phá lên. Anh hẳn phải tiếng cười bùng nổ một giọng Tây Ban Nha tồi tệ. Anh chắc phải ồn ào, nói nhiều và… và…
 
Chờ đã. Tôi đang nghe thấy những âm thanh đó thật. Tôi mở choàng mắt nhìn thấy một xác chết bụi bặm, đội chiếc rơm tả tơi đang đùa cợt với lễ tân. Bụi đường bám thành vệt trên gương mặt hốc hác như những vệt sơn vẽ mặt của thổ dân đang nhạt bớt, đám tóc rối cháy nắng thò ra dưới vành mũ, như được cắt tỉa bằng một con dao săn. Với bộ dạng háu chuyện trước mặt lễ tân đang uể oải, anh trông hệt như một kẻ bị lạc trên hoang đảo.
 
“Caballo?” Tôi thốt lên.
 
Cái xác chết kia quay người lại, mỉm cười, tôi tự thấy mình như một thằng ngốc. Anh ta không tỏ vẻ cảnh giác; bối rối, hệt như bất cứ một vị khách du lịch nào khi bất thần chạm trán một điên ngồi trên ghế xô-pha hét gọi “Ngựa!”.
 
Đây không phải Caballo. Chẳng Caballo nào cả. Tất cả chỉ một trò bịp, tôi đã bị lừa.
 
Thế rồi, cái xác cất tiếng: “Anh biết tôi à?”
 
“Trời ơi!” Tôi lập cập đứng dậy. “Gặp được anh tôi mừng quá!”
 
Nụ cười biến mất. Cặp mắt của cái xác phóng thẳng ra cửa, như muốn nói rằng chỉ sau một giây nữa, anh cũng sẽ phóng ra theo.
 
 
 
 

saving score / loading statistics ...