Text Practice Mode
Một khoảnh khắc ta chợt thấy tất cả chỉ là mộng
created Friday August 01, 05:38 by giodaingan7
4
282 words
250 completed
5
Rating: 5
saving score / loading statistics ...
00:00
có đêm nào đó, ta mơ một giấc mộng dài. trong mộng, ta bôn ba khắp cõi, lo toan vạn việc, khóc vì một mối tình, khổ vì một nỗi buồn, vui vì một lời khen, đau vì một ánh mắt.
người ơi giấc mộng vô thường
ta tưởng chừng đó là cuộc đời thật. ta nắm giữ, ta tranh giành, ta hoảng loạn vì mất mát. ta tạo lập một bản ngã kiêu hãnh, dựng lên những bức tường phòng vệ, rồi tự nhốt mình trong đó, gọi tên nó là "tôi"
cho đến một khoảnh khắc ta chợt thấy tất cả chỉ là mộng. mộng trong mộng. mộng thấy mình là người đang khổ, rồi lại mộng thấy mình là kẻ đang tìm đạo, rồi lại mộng thấy mình là người giác ngộ. bao lớp mộng chồng lên nhau như làn khói mỏng giữa hư không. rồi tỉnh, không phải là tỉnh giấc ngủ đêm, mà là tỉnh ra khỏi chính cái vòng luân hồi của tâm.
ngay lúc ấy không còn ai để tìm, không còn gì để chứng. thấy rõ mọi hiện tượng như trò huyễn hóa của tâm vọng tưởng, như sóng trên biển khởi lên rồi tan về chính nó. chỉ còn một cái biết bất động. và từ nơi tịch lặng đó một trận cười vang lên.
không phải cười vì chế nhạo thế gian. mà cười như đứa trẻ bừng tỉnh khỏi ác mộng, thấy hóa ra
mình chưa từng bị tổn thương. cười vì bao nỗ lực tìm kiếm, hóa ra chỉ là đi loanh quanh trong chính căn nhà mình đã ở từ đầu. cười vì chẳng còn gì để nói.
người ơi giấc mộng vô thường
ta tưởng chừng đó là cuộc đời thật. ta nắm giữ, ta tranh giành, ta hoảng loạn vì mất mát. ta tạo lập một bản ngã kiêu hãnh, dựng lên những bức tường phòng vệ, rồi tự nhốt mình trong đó, gọi tên nó là "tôi"
cho đến một khoảnh khắc ta chợt thấy tất cả chỉ là mộng. mộng trong mộng. mộng thấy mình là người đang khổ, rồi lại mộng thấy mình là kẻ đang tìm đạo, rồi lại mộng thấy mình là người giác ngộ. bao lớp mộng chồng lên nhau như làn khói mỏng giữa hư không. rồi tỉnh, không phải là tỉnh giấc ngủ đêm, mà là tỉnh ra khỏi chính cái vòng luân hồi của tâm.
ngay lúc ấy không còn ai để tìm, không còn gì để chứng. thấy rõ mọi hiện tượng như trò huyễn hóa của tâm vọng tưởng, như sóng trên biển khởi lên rồi tan về chính nó. chỉ còn một cái biết bất động. và từ nơi tịch lặng đó một trận cười vang lên.
không phải cười vì chế nhạo thế gian. mà cười như đứa trẻ bừng tỉnh khỏi ác mộng, thấy hóa ra
mình chưa từng bị tổn thương. cười vì bao nỗ lực tìm kiếm, hóa ra chỉ là đi loanh quanh trong chính căn nhà mình đã ở từ đầu. cười vì chẳng còn gì để nói.
