Text Practice Mode
Môi trường sống làm thay đổi con người và thay đổi tôi
created Sunday August 03, 16:56 by Minh Lò Văn
0
895 words
46 completed
4.5
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng đất cằn cỗi và gập ghềnh sỏi đá, thuộc một trong những nới được gọi là vùng sâu vùng xa, quê tôi ngày nghèo lắm, bố mẹ tôi và cả mọi gia đình trong làng cũng không ai khá giả cả, chỉ làm ruộng làm nương đủ cơm ăn và sống qua ngày thôi, đâu có mong được đi học ở một môi trường nào đó tốt đâu, nói vậy không phải tôi đang đổ lỗi cho số phận, chỉ là tôi đang kể lại thôi, nếu ai có đọc được thì đừng hiểu nhầm ý tôi.
Tôi muốn kể lại từ thời bố mẹ tôi đến thời của tôi hiện tại, bố mẹ tôi thì không phải là người thích kể truyện, nhưng cũng có lúc họ có kể vài lần nếu được tụ tập gia đình ăn uống, nhưng lúc đấy thì tôi cũng chỉ là người ngồi ngoài nghe được thôi chứ không phải bố mẹ chủ động kể cho tôi nghe.
Tôi được nghe đâu đó họ kể là thời họ còn là thanh niên như bọn tôi bây giờ thì chỉ ưu tiên con trai được đi học vì nhà nghèo và trường lớp xa nhà đi lại khó khăn đi học phải đi bộ mấy km lận đường thì đường rừng không rộng rãi và dễ đi như bây giờ, thậm chí nhiều khi đi nửa đường mệt quá họ còn quay về nhà
Thế nên là bây giờ trong làng những người cùng tầm tuổi bố mẹ tôi quay lại đâu có mấy người phụ nữ nào biết chữ đâu, nếu không muốn nói là mù chữ, chứ không phải là dân chí thấp nữa.
Khi mà tôi nghe được như vậy thì tôi cảm thấy thời mình may mắn hơn họ rất là nhiều được bố mẹ nuôi ăn học đầy đủ mà tôi vẫn không học hết cấp 3 tôi đã bỏ học giữa chừng khi đang ọc sắp hết lớp 10, đến bây giờ tôi nghic lại thì vừa hối hận và cũng vừa không hẳn là hối hận, trong đó thì có nhiều lí do tôi không thể kể hết vì quá dài dòng để tránh lạc đề
Đó là một trong những câu chuyện nhỏ mà tôi nghe được, bây giờ nghĩ lại thì tôi thấy mình may mắn hơn họ rât nhiều nhưng mà cũng chính vì thời bố mrj tôi không được đi học nhiều và ít hiểu biết về xa hội nên sinh con ra cũng không định hướng được cho con con đường tương lai để đi, nên tôi thấy nhiều người ở thời tôi mặc dù may mắn hơn họ nhiều nhưng cũng rất dễ bị mất phương hướng trong việc xác đinh tương lai nghề nghiệp, đúng là cũng sẽ có người tự định hướng được con đường để đi cho mình nhưng rất ít và thâmj là cực kỳ ít và trong đó có cả tôi
Những đứa trẻ thời tôi sinh ra và sống trong môi trường như vậy \,nên không có mấy người hướng đến những điều gì lớn lao cả, và nếu có ai mơ ước hoặc muốn làm một điều gì đó thì lại bị bạn bè cười chê, đây cũng là một trong những cái khó của chúng tôi vì sống trông môi trường dân trí thấp và thiếu hiểu biêt
Bây giờ đi làm rồi thì tôi mới ý thức được là chỉ có học và học mới là con đường tôt nhất để thay đổi và phát triển, nhưng mà có lẽ là cũng hơi muộn, nhưng tôi lại không nghĩ thế, đối với tôi bắt đầu chưa bao giờ là muộn cả tôi năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi thôi mà thì có gì đâu mà muộn, dôi khi tôi cũng nghĩ như vậy, nên bây gờ tôi quyết định thay đổi không ngại ai cười chê nữa, nhưng mà xung quanh tôi thì toàn những người bạn không cùng chí hướng làm ảnh hưởng đến tôi rất là nhiều, nhưng tôi vẫn rất kiên định và sẽ không từ bỏ vì ảnh hưởng từ người khác.
Có lẽ là nãy giờ tôi hơi lòng vòng, nhưng tôi chỉ muốn nói là muốn thay đổi bản thân trong một môi trường mà nhiều người không cùng chí hướng thì quá khó và rất rất là khó, nếu bạn nào mà đọc được những dòng này thì hãy cố gắng nếu bạn đang được sống và làm việc trong môi trường thuận lợi và dễ dang phát triển, hãy trân trọng những gì mình đang có nhé và cũng không ngừng hướng đến môi môi trường tốt hơn thế để giúp mình thay đổi và phát triển tốt hơn nữa nhé.
Vì đời này mình chỉ sống có một lần thôi, những gì mình muốn làm mà không làm lúc còn trẻ này thì quá khó để sau này mình có thể làm
Cố lên nhé tôi mong chúng ta sẽ làm được, và tôi cũng sẽ làm được, một lời cảm ơn chân thành nhất dành cho bạn nào đã viết đến những dòng cuối này, cảm ơn các bạn đã viết nghe và hiểu những chuyện tào lao không đầu đuôi này của tôi nhé
Thank you!
Tôi muốn kể lại từ thời bố mẹ tôi đến thời của tôi hiện tại, bố mẹ tôi thì không phải là người thích kể truyện, nhưng cũng có lúc họ có kể vài lần nếu được tụ tập gia đình ăn uống, nhưng lúc đấy thì tôi cũng chỉ là người ngồi ngoài nghe được thôi chứ không phải bố mẹ chủ động kể cho tôi nghe.
Tôi được nghe đâu đó họ kể là thời họ còn là thanh niên như bọn tôi bây giờ thì chỉ ưu tiên con trai được đi học vì nhà nghèo và trường lớp xa nhà đi lại khó khăn đi học phải đi bộ mấy km lận đường thì đường rừng không rộng rãi và dễ đi như bây giờ, thậm chí nhiều khi đi nửa đường mệt quá họ còn quay về nhà
Thế nên là bây giờ trong làng những người cùng tầm tuổi bố mẹ tôi quay lại đâu có mấy người phụ nữ nào biết chữ đâu, nếu không muốn nói là mù chữ, chứ không phải là dân chí thấp nữa.
Khi mà tôi nghe được như vậy thì tôi cảm thấy thời mình may mắn hơn họ rất là nhiều được bố mẹ nuôi ăn học đầy đủ mà tôi vẫn không học hết cấp 3 tôi đã bỏ học giữa chừng khi đang ọc sắp hết lớp 10, đến bây giờ tôi nghic lại thì vừa hối hận và cũng vừa không hẳn là hối hận, trong đó thì có nhiều lí do tôi không thể kể hết vì quá dài dòng để tránh lạc đề
Đó là một trong những câu chuyện nhỏ mà tôi nghe được, bây giờ nghĩ lại thì tôi thấy mình may mắn hơn họ rât nhiều nhưng mà cũng chính vì thời bố mrj tôi không được đi học nhiều và ít hiểu biết về xa hội nên sinh con ra cũng không định hướng được cho con con đường tương lai để đi, nên tôi thấy nhiều người ở thời tôi mặc dù may mắn hơn họ nhiều nhưng cũng rất dễ bị mất phương hướng trong việc xác đinh tương lai nghề nghiệp, đúng là cũng sẽ có người tự định hướng được con đường để đi cho mình nhưng rất ít và thâmj là cực kỳ ít và trong đó có cả tôi
Những đứa trẻ thời tôi sinh ra và sống trong môi trường như vậy \,nên không có mấy người hướng đến những điều gì lớn lao cả, và nếu có ai mơ ước hoặc muốn làm một điều gì đó thì lại bị bạn bè cười chê, đây cũng là một trong những cái khó của chúng tôi vì sống trông môi trường dân trí thấp và thiếu hiểu biêt
Bây giờ đi làm rồi thì tôi mới ý thức được là chỉ có học và học mới là con đường tôt nhất để thay đổi và phát triển, nhưng mà có lẽ là cũng hơi muộn, nhưng tôi lại không nghĩ thế, đối với tôi bắt đầu chưa bao giờ là muộn cả tôi năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi thôi mà thì có gì đâu mà muộn, dôi khi tôi cũng nghĩ như vậy, nên bây gờ tôi quyết định thay đổi không ngại ai cười chê nữa, nhưng mà xung quanh tôi thì toàn những người bạn không cùng chí hướng làm ảnh hưởng đến tôi rất là nhiều, nhưng tôi vẫn rất kiên định và sẽ không từ bỏ vì ảnh hưởng từ người khác.
Có lẽ là nãy giờ tôi hơi lòng vòng, nhưng tôi chỉ muốn nói là muốn thay đổi bản thân trong một môi trường mà nhiều người không cùng chí hướng thì quá khó và rất rất là khó, nếu bạn nào mà đọc được những dòng này thì hãy cố gắng nếu bạn đang được sống và làm việc trong môi trường thuận lợi và dễ dang phát triển, hãy trân trọng những gì mình đang có nhé và cũng không ngừng hướng đến môi môi trường tốt hơn thế để giúp mình thay đổi và phát triển tốt hơn nữa nhé.
Vì đời này mình chỉ sống có một lần thôi, những gì mình muốn làm mà không làm lúc còn trẻ này thì quá khó để sau này mình có thể làm
Cố lên nhé tôi mong chúng ta sẽ làm được, và tôi cũng sẽ làm được, một lời cảm ơn chân thành nhất dành cho bạn nào đã viết đến những dòng cuối này, cảm ơn các bạn đã viết nghe và hiểu những chuyện tào lao không đầu đuôi này của tôi nhé
Thank you!
