Text Practice Mode
Làm sao để quên đi một người nhỉ?
created Yesterday, 03:52 by giodaingan7
6
412 words
125 completed
4.75
Rating: 4.75
saving score / loading statistics ...
00:00
đọc xong dòng tin này, bỗng nhiên tớ cảm thấy trong lòng chững lại vài nhịp.
trương ái linh từng nói: đối với một người trên ba mươi tuổi, tám năm hay mười năm chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con. nhưng đối với một người trẻ tuổi, ba năm hay năm năm đã có thể là một đời một kiếp.
cái gọi là một đời một kiếp ấy, đâu phải cứ muốn quên là quên được?
thực ra, cậu không thể tìm cách lãng quên đi một người, trừ khi mất trí nhớ. trong cuộc sống, sẽ có người mà cậu bắt buộc phải dùng cả đời này để khắc cốt khi tâm. điều quan trọng là cậu phải làm sao, để đến một lúc nào đó, khi nhắc tới người ấy, trái tim sẽ không còn thổn thức nữa.
hay nói cách khác, cậu nên đặt những kỷ niệm ở sâu dưới đáy lòng, như một cuốn sách cũ ngoan ngoãn nằm lặng yên. thay vì luyến tiếc quá khứ một cách vô vị, cậu hãy để chúng tự sinh tự diệt, làm cho bản thân trở nên dũng cảm khi đối diện với năm tháng.
vậy cụ thể là phải làm sao? chìa khóa chính là ở tư tưởng. khi cậu giữ mình trong một tâm thế thoải mái, không sa vào vũng lầy đau khổ, tự tin hướng về phía trước, sẵn sàng tiếp nhận mọi chuyện, thì biến cố ở quá khứ hiện tại tương lai đều không phải điều gì quá to tát.
nếu có thời gian rảnh, hãy dùng để nuôi dưỡng và chăm sóc bản thân. làm những thứ mình thích, giao lưu gặp gỡ bạn bè, học thêm kiến thức mới, hay đơn giản là nghỉ ngơi thư giãn. bởi vì khi cậu trở nên ưu tú hơn, có lẽ cuộc sống này sẽ nhân nhượng và cảm thông chút ít.
tớ không khuyến khích cậu tự ép mình quên đi một người, vì càng cố quên thì sẽ càng nhớ. chúng ta cứ coi người ấy như một vầng trăng, dù sáng tỏ hay khuất bóng, hội ngộ hay phân ly đều là ân sủng mà nhân gian ban tặng.
có lẽ chúng ta nên giữ một trái tim lương thiện, coi đời này là kiếp cuối cùng, chờ đợi trên con đường duyên phận sẽ đi qua, tôn trọng từng đoạn tình cảm mà khó khăn mới có được.
trương ái linh từng nói: đối với một người trên ba mươi tuổi, tám năm hay mười năm chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con. nhưng đối với một người trẻ tuổi, ba năm hay năm năm đã có thể là một đời một kiếp.
cái gọi là một đời một kiếp ấy, đâu phải cứ muốn quên là quên được?
thực ra, cậu không thể tìm cách lãng quên đi một người, trừ khi mất trí nhớ. trong cuộc sống, sẽ có người mà cậu bắt buộc phải dùng cả đời này để khắc cốt khi tâm. điều quan trọng là cậu phải làm sao, để đến một lúc nào đó, khi nhắc tới người ấy, trái tim sẽ không còn thổn thức nữa.
hay nói cách khác, cậu nên đặt những kỷ niệm ở sâu dưới đáy lòng, như một cuốn sách cũ ngoan ngoãn nằm lặng yên. thay vì luyến tiếc quá khứ một cách vô vị, cậu hãy để chúng tự sinh tự diệt, làm cho bản thân trở nên dũng cảm khi đối diện với năm tháng.
vậy cụ thể là phải làm sao? chìa khóa chính là ở tư tưởng. khi cậu giữ mình trong một tâm thế thoải mái, không sa vào vũng lầy đau khổ, tự tin hướng về phía trước, sẵn sàng tiếp nhận mọi chuyện, thì biến cố ở quá khứ hiện tại tương lai đều không phải điều gì quá to tát.
nếu có thời gian rảnh, hãy dùng để nuôi dưỡng và chăm sóc bản thân. làm những thứ mình thích, giao lưu gặp gỡ bạn bè, học thêm kiến thức mới, hay đơn giản là nghỉ ngơi thư giãn. bởi vì khi cậu trở nên ưu tú hơn, có lẽ cuộc sống này sẽ nhân nhượng và cảm thông chút ít.
tớ không khuyến khích cậu tự ép mình quên đi một người, vì càng cố quên thì sẽ càng nhớ. chúng ta cứ coi người ấy như một vầng trăng, dù sáng tỏ hay khuất bóng, hội ngộ hay phân ly đều là ân sủng mà nhân gian ban tặng.
có lẽ chúng ta nên giữ một trái tim lương thiện, coi đời này là kiếp cuối cùng, chờ đợi trên con đường duyên phận sẽ đi qua, tôn trọng từng đoạn tình cảm mà khó khăn mới có được.
