eng
competition

Text Practice Mode

[VIẾT NGẮN VỚ VẨN] Một Sớm Bình Minh

created Sep 4th, 02:57 by C1M


1


Rating

676 words
30 completed
00:00
Bình minh không đẹp như tôi tưởng, hoặc do chúng thật sự không đẹp như cách người ta nói, hoặc do sự cảm nhận của tôi.
 
Tỉnh dậy với sự mệt mỏi của một đêm ngủ không quá ngon giấc buổi tối hôm trước đã ngru đúng giờ. Tôi không sao ngủ được vật lộn trên giường cho tới 11h chứ.
 
Lết thân mình dậy, ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật.... Một Sớm Bình Minh.
 
Mấy hôm nay trời mưa, mưa tầm tã, cái không khí ẩm thấm vào nhà khiến quần áo mãi chẳng thể khô, thứ cũng ướt nhẹp tới phát chán. Thời tiết cũng trở nên se lạnh đúng với cái không khí "thu".  
 
Cũng thật kỳ lạ cho một bình minh "ướt" bên cửa sổ--tôi thầm nghĩ, ta thường được xem về một bình minh trong đãng, một bình minh đỏ vàng chói chang để bắt đầu một ngày cho mấy video "dialy" thêm đẹp nhưng tôi vẫn thích cái "ướt" này hơn.
 
Bầu trời vàng ruộm màu nắng, nhưng vẫn chẳng quên tách những hạt mưa. Màu xanh của nền mây như trôi lững lờ để pha chấm thêm màu sắc cho cảnh vật.   
 
Hàng cây ướt đẫm mùi mưa đang thay nhau mình trước gió. Cơn gió sao mát mẻ tới vậy, chúng đem theo những mùi lúa, mùi mưa, mùi đường một thứ hương thơm mát lành không thể gọi tên. Chúng dội vào tâm hồn thổi phồng cho sự sống - thứ tôi vốn quên từ lâu. Chúng xáo trộn bất cứ thứ trên đương đi của chúng, để tính khuôn mẫu bị đập bỏ thay bằng những "lộn xộn" nhưng đẹp đẽ.
 
Nghiêng mình ra cửa sổ, tôi hít lấy một hơi sâu nhất bản thân thể, vừa cho tỉnh táo buổi sáng, vừa lâu lắm rồi tôi mới lần nữa đón không khí này. Sự im lặng của mỗi sáng nay đã được ghi bởi những khúc tráng ca - tiếng mưa, tiếng cây va đập vào nhau, tiếng chợ búa, tiếng cả những ngôi nhà tôn phập phồng phổi.  
 
lẽ, cuộc sống với 4 bức tường đã đeo bám tôi quá lâu để tôi dần quên đi sự tươi đẹp của cuộc sống. Mở mắt với nỗi lo thường trực cho tương lai. Đi ngủ với mọi suy nghĩ bộn bề cuộc sống. Bon chen giữa lòng thành phố ngột ngạt làm cảm xúc của tôi đã chai đi. Tôi quên đi bản thân từng muốn gì, quên đi tuổi 16 với ngập tràn ước mơ, quên đi cả những "hương đời" mình từng thích thú. Bỏ lại hết để chạy theo cuộc sống. Tôi biết, ngày mai, lẽ tôi lại sẽ phải sống tiếp với nỗi lo "cơm-áo-gạo-tiền" thôi nhưng ngày hôm nay, chỉ hôm nay thôi, hãy để tôi được sống như thể đó ngày tôi vui nhất đời.  
 
Hãy để âm thanh thiên nhiên thấm nhuần vào tâm hồn tôi như cái cách vốn chứ không phải tiếng chợ búa, công sở, áp lực. Đâu sai nếu tôi muốn chạy, chạy như thể trước kia con người ta từng chạy, chạy thật tự do như cách hành động ấy thể hiện. Để rồi nhận ra hiện nay, đôi chân nhanh nhẹn ấy đã biến mất, trói buộc ta với những tiêu chuẩn hội đặt ra chẳng cách nào trốn thoát. Đôi cánh đã bị bẻ gãy trước cả khi xuất hiên.
 
quả thật, không tuyệt hơn một ngày mưa như vậy, để xua tan đi những còn "đóng kén" trong tôi, để tôi gột rửa tâm hồn mình bằng dòng nước tươi mát, tắm mình trong âm thanh hân hoan của tiếng mưa. Cho sự "thanh thản" trong chính tôi lần nữa sống dậy.  Để cho tôi lần nữa biết mình đang "sống" chứ không đơn thuần "tồn tại"

saving score / loading statistics ...