Text Practice Mode
[VIẾT NGẮN VỚ VẨN] Cơn Mưa, Kỉ niệm...
created Wednesday September 10, 11:52 by C1M
0
776 words
20 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Đây sẽ không phải là bài viết bàn về những điều của cơn mưa nữa, nó sẽ là bài viết về trải nghiệm của tôi với cơn mưa cùng những kỷ niệm và vài suy tưởng
Nói cho rõ, dường như sẽ có những lúc bạn cảm thấy một khoảnh khắc nào đó thật sự đáng sống, nó khôn gphải là những lúc bạn vui vẻ hay buồn bã, không gì cả. Nhưng bạn vẫn nhớ nó, vẫn khắc ghi nó trong đầu mà chẳng thể quên dù đso là điều nhỏ như lulcs bạn cố nói với bản thân"tôi sẽ nhớ hình dáng hòn đá này" như một trò đùa chẳng hạn. Quái thay trò đùa ấy lại khiến bạn nhớ mãi về nó.
Đó chính là những gì tôi muốn trình bày ở đây.
I. Cơn mưa lúc ngồi trong lớp học
Select an Image✖
Yeh tôi cũng chẳng biết phải mô tả nó thế nào. Có chăng là một buổi trong lớp, ngồi xung quanh đám bạn. Ngửi chút hương trời của mùi mưa trong buổi chiều hè tan học. Trong khi lũ bạn xung quanh bạn ngồi nói chuyện hay nghịch ngợm. Bạn chỉ ngồi đó, với chỉ bản thân mà chống cằm nhìn ra bầu trời cơn mưa.
Cái không khí lúc ấy nghĩ sao thật dễ chịu, không gì cả, không nói chuyện, không cưiò đùa, chỉ ngồi ấy, ngồi ấy cảm nhận mà thôi...
Để rồi sau này, chẳng mấy khi ta được ngồi xuống nhìn lại những gì ta mong muốn nữa, ta mới thấy cơn mưa thật đáng nhớ tới nhường nào
II. Cơn mưa buổi chiều lúc học bài
Select an Image✖
Cái cảm giác được ngồi một mình ở nhà, trên chiếc ghế yêu thích bản thân, làm bài tập mình muốn. Nghĩ tới thôi đã cho một cảm giác thật dễ chịu.
Tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ cùng cơn gió mang mùi cỏ thoảng qua. Vươn mình làm tiếp những gì mình muốn mà chẳng màng tới thời gian. Ấy mới thật là lúc tôi được sống. Tuy đó chỉ là một khoảnh khắc nhỏ mà thôi nhưng cũng đemc ho tôi thật nhiều suy tưởng
Phải chăng tuong lai của bản thân cũng chỉ như những hạt mưa đó. Tôi muốn níu giữ, muốn nĩu giữ mãi khoảnh khắc này mà chẳng bao giờ dừng lại thời gian. Tôi muốn điều này hãy cứ ở đây với tôi vĩnh viễn. Vậy nhưng đương nhiên. mọi thứ chẳng còn
III. Ra ngoài đường và nhìn trời mưa bên ngoài
Select an Image✖
Đôi khi tôi dừng lại, chậm lại giữa dòng xe đông đúc đang nháo nhào dưới mưa. Cũng chẳng phải vì muốn khác người, muốn bản thân như kẻ "kahsc biệt" hay gì cả.
Tôi chỉ dừng lại cảm nhận chút cảnh vật xung quanh. Nơi mà mọi thứ tối sầm lại để phá tan đi nhịp sống lặp đi lặp lại mà thôi.
Có lẽ, cái tôi muốn không phải là cơn mưa, cái tôi muốn là khoảnh khắc thay đổi này. Lúc mà bầu trwòi không phải che đậy với mùi khói bụi, lúc mà không còn kẹt xe hay tiếng tuýt còi.
Cơn mưa tới phá tan đi nhịp sống thường chực, nó bắt con người ta phải chậm lại một chút để nhìn lại những gì họ đã trải qua.
Nó lu mờ đi cả những ngày tháng "công ăn lương" sáng 7h đi almf tối 5h kẹt xe. Mùi mưa cũng như kích thi sh con người ta lại. Làm sống dậy những gì nguyên thuỷ trong mỗi người. Chưa bao giờ như hiện tại, một giống loài vốn được tiến hoá để sinh tồn trên thảo nguyên thì chỉ với 100 năm, họ nay phải sinh tồn trong đống sắt thép.
Hít thở với bầu không khí của khói bụi. Nói chuyện với giọng điệu của kẻ làm theo. Hành động như một cấp dưới. Có lẽ, đã quá lâu rồi để họ có thể trút bỏ điều đó, như tổ tiên của họ hàng vạn năm trước.
"Mưa rồi đi trú thôi"
Nhân tiện, tôi viết bài này khi trời vẫn đang mưa ngoài cửa với khung cảnh chắc rằng sẽ không ai muốn nó đi mất. Chà... rồi cũng phải kết thúc thôi, ai về nhà nấy, lo mà lăn lộn tiếp đi.
Cảm ơn vì đã đọc bài viết này, rất xin lỗi vì những gì đã đọc mà tệ hại nếu có. Nhưng 3phút tôi không thể trả lại được, bởi cuộc đời là thế "nó là sự đánh đổi"
Nói cho rõ, dường như sẽ có những lúc bạn cảm thấy một khoảnh khắc nào đó thật sự đáng sống, nó khôn gphải là những lúc bạn vui vẻ hay buồn bã, không gì cả. Nhưng bạn vẫn nhớ nó, vẫn khắc ghi nó trong đầu mà chẳng thể quên dù đso là điều nhỏ như lulcs bạn cố nói với bản thân"tôi sẽ nhớ hình dáng hòn đá này" như một trò đùa chẳng hạn. Quái thay trò đùa ấy lại khiến bạn nhớ mãi về nó.
Đó chính là những gì tôi muốn trình bày ở đây.
I. Cơn mưa lúc ngồi trong lớp học
Select an Image✖
Yeh tôi cũng chẳng biết phải mô tả nó thế nào. Có chăng là một buổi trong lớp, ngồi xung quanh đám bạn. Ngửi chút hương trời của mùi mưa trong buổi chiều hè tan học. Trong khi lũ bạn xung quanh bạn ngồi nói chuyện hay nghịch ngợm. Bạn chỉ ngồi đó, với chỉ bản thân mà chống cằm nhìn ra bầu trời cơn mưa.
Cái không khí lúc ấy nghĩ sao thật dễ chịu, không gì cả, không nói chuyện, không cưiò đùa, chỉ ngồi ấy, ngồi ấy cảm nhận mà thôi...
Để rồi sau này, chẳng mấy khi ta được ngồi xuống nhìn lại những gì ta mong muốn nữa, ta mới thấy cơn mưa thật đáng nhớ tới nhường nào
II. Cơn mưa buổi chiều lúc học bài
Select an Image✖
Cái cảm giác được ngồi một mình ở nhà, trên chiếc ghế yêu thích bản thân, làm bài tập mình muốn. Nghĩ tới thôi đã cho một cảm giác thật dễ chịu.
Tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ cùng cơn gió mang mùi cỏ thoảng qua. Vươn mình làm tiếp những gì mình muốn mà chẳng màng tới thời gian. Ấy mới thật là lúc tôi được sống. Tuy đó chỉ là một khoảnh khắc nhỏ mà thôi nhưng cũng đemc ho tôi thật nhiều suy tưởng
Phải chăng tuong lai của bản thân cũng chỉ như những hạt mưa đó. Tôi muốn níu giữ, muốn nĩu giữ mãi khoảnh khắc này mà chẳng bao giờ dừng lại thời gian. Tôi muốn điều này hãy cứ ở đây với tôi vĩnh viễn. Vậy nhưng đương nhiên. mọi thứ chẳng còn
III. Ra ngoài đường và nhìn trời mưa bên ngoài
Select an Image✖
Đôi khi tôi dừng lại, chậm lại giữa dòng xe đông đúc đang nháo nhào dưới mưa. Cũng chẳng phải vì muốn khác người, muốn bản thân như kẻ "kahsc biệt" hay gì cả.
Tôi chỉ dừng lại cảm nhận chút cảnh vật xung quanh. Nơi mà mọi thứ tối sầm lại để phá tan đi nhịp sống lặp đi lặp lại mà thôi.
Có lẽ, cái tôi muốn không phải là cơn mưa, cái tôi muốn là khoảnh khắc thay đổi này. Lúc mà bầu trwòi không phải che đậy với mùi khói bụi, lúc mà không còn kẹt xe hay tiếng tuýt còi.
Cơn mưa tới phá tan đi nhịp sống thường chực, nó bắt con người ta phải chậm lại một chút để nhìn lại những gì họ đã trải qua.
Nó lu mờ đi cả những ngày tháng "công ăn lương" sáng 7h đi almf tối 5h kẹt xe. Mùi mưa cũng như kích thi sh con người ta lại. Làm sống dậy những gì nguyên thuỷ trong mỗi người. Chưa bao giờ như hiện tại, một giống loài vốn được tiến hoá để sinh tồn trên thảo nguyên thì chỉ với 100 năm, họ nay phải sinh tồn trong đống sắt thép.
Hít thở với bầu không khí của khói bụi. Nói chuyện với giọng điệu của kẻ làm theo. Hành động như một cấp dưới. Có lẽ, đã quá lâu rồi để họ có thể trút bỏ điều đó, như tổ tiên của họ hàng vạn năm trước.
"Mưa rồi đi trú thôi"
Nhân tiện, tôi viết bài này khi trời vẫn đang mưa ngoài cửa với khung cảnh chắc rằng sẽ không ai muốn nó đi mất. Chà... rồi cũng phải kết thúc thôi, ai về nhà nấy, lo mà lăn lộn tiếp đi.
Cảm ơn vì đã đọc bài viết này, rất xin lỗi vì những gì đã đọc mà tệ hại nếu có. Nhưng 3phút tôi không thể trả lại được, bởi cuộc đời là thế "nó là sự đánh đổi"
