Text Practice Mode
Hiểu người mà không vạch trần — đó là tha thứ
created Sunday September 14, 07:57 by Alex Minimal
4
312 words
280 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Có những người bạn nhìn rõ tâm địa, thấy được họ ích kỷ, giả tạo hay toan tính. Nhưng bạn không nói ra. Không vì bạn yếu đuối, mà vì bạn đã đủ mạnh để không cần vạch trần. Đó là lúc bạn hiểu được tha thứ không phải là bao dung cho cái sai, mà là tự giải thoát mình khỏi cơn giận.
Bạn có thể không ưa một người, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự. Không châm chọc, không nói xấu, không cần trở mặt. Đó là sự tôn trọng sâu nhất - không dành cho họ, mà dành cho chính mình.
Sống giữa đời, luôn có người bạn thấy chướng mắt. Và cũng sẽ có người thấy bạn chướng mắt. Ai cũng từng là cái gai trong mắt người khác. Trưởng thành không phải là học cách né tránh mâu thuẫn, mà là biết cách bước qua nó mà không để bản thân bị kéo xuống.
Bạn không hơn ai vì sống lâu hơn, đi nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn. Bạn chỉ thật sự trưởng thành khi học được từ bỏ, hiểu được khoan dung, và quan trọng nhất: biết không tranh.
Có những nỗi đau, bạn không còn kể lại. Không phải vì quên, mà vì kể ra cũng chẳng thay đổi được gì. Nhiều lúc, trưởng thành chỉ là khi bạn biết im lặng mà vẫn an nhiên.
Sự bình tĩnh ấy không phải là dửng dưng. Đó là kết quả của vô số lần tổn thương mà bạn đã tự mình vượt qua. Là những lần suýt nổi giận nhưng bạn kìm lại. Là những lần muốn rời bỏ, nhưng bạn ở lại để hiểu rõ hơn chính mình.
Người thực sự mạnh mẽ, không cần phải thắng người khác bằng lời nói hay hành động. Họ thắng bằng cách giữ vững tâm mình.
Bạn có thể không ưa một người, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự. Không châm chọc, không nói xấu, không cần trở mặt. Đó là sự tôn trọng sâu nhất - không dành cho họ, mà dành cho chính mình.
Sống giữa đời, luôn có người bạn thấy chướng mắt. Và cũng sẽ có người thấy bạn chướng mắt. Ai cũng từng là cái gai trong mắt người khác. Trưởng thành không phải là học cách né tránh mâu thuẫn, mà là biết cách bước qua nó mà không để bản thân bị kéo xuống.
Bạn không hơn ai vì sống lâu hơn, đi nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn. Bạn chỉ thật sự trưởng thành khi học được từ bỏ, hiểu được khoan dung, và quan trọng nhất: biết không tranh.
Có những nỗi đau, bạn không còn kể lại. Không phải vì quên, mà vì kể ra cũng chẳng thay đổi được gì. Nhiều lúc, trưởng thành chỉ là khi bạn biết im lặng mà vẫn an nhiên.
Sự bình tĩnh ấy không phải là dửng dưng. Đó là kết quả của vô số lần tổn thương mà bạn đã tự mình vượt qua. Là những lần suýt nổi giận nhưng bạn kìm lại. Là những lần muốn rời bỏ, nhưng bạn ở lại để hiểu rõ hơn chính mình.
Người thực sự mạnh mẽ, không cần phải thắng người khác bằng lời nói hay hành động. Họ thắng bằng cách giữ vững tâm mình.
