Text Practice Mode
BỨC TƯỜNG TRẮNG VÀ THÀNH PHỐ NGOÀI KHUNG CỬA
created Nov 7th, 07:39 by Mei9
0
318 words
1 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Căn phòng của Hạ nằm ở tầng ba khu tập thể cũ kỹ, tường đã ố màu và hành lang luôn có mùi ẩm mốc của gỗ mục. Chỉ cần bước xuống vài bậc cầu thang, ánh đèn thành phố đã loé lên trước mắt - biển quảng cáo đèn LED, màn hình khổng lồ giới thiệu tranh vẽ AI mới nhất, những gương mặt vô cảm bị ánh sáng xanh rọi lên. Nhưng từ cửa sổ phòng mình, Hạ chỉ thấy một khoảng trời xám nhạt lơ lửng giữa những dây điện lòng thòng.
Giữa căn phòng nhỏ, giá vẽ đứng im như người lính gác hết nhiệm kỳ. Bức tranh mới vẫn chỉ là nền màu trắng toát - một màu trắng lạnh lẽo, im lặng, thách thức cô. Đã hai tuần, cô chưa đặt thêm nét cọ nào lên đó.
Trên bàn, những tờ giấy ghi "Đã nhận hồ sơ, chúng tôi sẽ phản hồi sau" nằm chồng lên nhau. Một vài nơi thậm chí không thèm từ chối - chỉ im lặng rồi biến mất. Trong lúc ấy, tranh vẽ bởi AI của một ứng dụng tên MUSE đang tràn ngập các phòng triển lãm. Người ta chen chúc chụp ảnh, tán thưởng những bức tranh "Chẳng ai vẽ, nhưng ai cũng khen".
Hạ mím môi. Chúng chỉ là thuật toán thôi. Chúng đâu biết run tay khi vẽ một đường cong. Chúng không biết nhớ ai đến nỗi phải tô lại ánh mắt một nhân vật mười lần.
Cô vẫn nghĩ thế. Vẫn tin rằng cảm xúc thật - nỗi đau, sự cô độc, vẻ đẹp từ đôi tay con người - không bao giờ có thể bị thay thế.
Cho đến sáng đó.
Một phong bì màu kem nằm im lìm trước cửa phòng cô. Không địa chỉ người gửi. Dòng chữ viết tay nghiêng nhẹ:
"Gửi Hoạ sĩ Nguyễn Minh Hạ."
Giữa căn phòng nhỏ, giá vẽ đứng im như người lính gác hết nhiệm kỳ. Bức tranh mới vẫn chỉ là nền màu trắng toát - một màu trắng lạnh lẽo, im lặng, thách thức cô. Đã hai tuần, cô chưa đặt thêm nét cọ nào lên đó.
Trên bàn, những tờ giấy ghi "Đã nhận hồ sơ, chúng tôi sẽ phản hồi sau" nằm chồng lên nhau. Một vài nơi thậm chí không thèm từ chối - chỉ im lặng rồi biến mất. Trong lúc ấy, tranh vẽ bởi AI của một ứng dụng tên MUSE đang tràn ngập các phòng triển lãm. Người ta chen chúc chụp ảnh, tán thưởng những bức tranh "Chẳng ai vẽ, nhưng ai cũng khen".
Hạ mím môi. Chúng chỉ là thuật toán thôi. Chúng đâu biết run tay khi vẽ một đường cong. Chúng không biết nhớ ai đến nỗi phải tô lại ánh mắt một nhân vật mười lần.
Cô vẫn nghĩ thế. Vẫn tin rằng cảm xúc thật - nỗi đau, sự cô độc, vẻ đẹp từ đôi tay con người - không bao giờ có thể bị thay thế.
Cho đến sáng đó.
Một phong bì màu kem nằm im lìm trước cửa phòng cô. Không địa chỉ người gửi. Dòng chữ viết tay nghiêng nhẹ:
"Gửi Hoạ sĩ Nguyễn Minh Hạ."
saving score / loading statistics ...