eng
competition

Text Practice Mode

Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya - Higashino Keigo

created Friday November 07, 11:46 by liykhanh


0


Rating

1174 words
6 completed
00:00
CHƯƠNG I: THƯ HỒI ÂM ĐỂ TRONG HỘP NHẬN SỮA (1)
 
Người đề xuất đến căn nhà hoang Shota. bảo một căn nhà hoang cũng tàm tạm.  
 
"Cái cơ? Nhà hoang tàm tạm sao?" Atsuya quay lại nhìn Shota, cái thằng người đã loắt choắt mặt còn như trẻ con.
 
"Tao bảo tàm tạm thì nghĩa tàm tạm chứ sao. Nghĩa vừa đủ để náu thân. Lúc đi tiền trạm, tao tình cờ tìm được. Ai ngờ sẽ lúc dùng đến thật."
 
"Xin lỗi hai đứa mày nhé." Kouhei co rúm tấm thân kềnh càng. nhìn chiếc Crown đời đỗ bên cạnh với ánh mắt tiếc nuối. "Có nằm tao cũng không tưởng tượng được chiếc xe lại hết ắc quy một nơi thế này."
 
Atsuya thở dài.  
 
"Giờ nói thế cũng giải quyết được đâu."
 
"Nhưng thế nghĩa sao nhỉ? Trước lúc đến đây hoàn toàn không vấn đề mà. Đèn cũng đâu bật suốt."
 
"Là tuổi thọ." Shota thủng thẳng nói. "Mày cứ nhìn đồng hồ cây số xem. Trên một trăm nghìn cây rồi. Giống như lão suy ấy. tuổi rồi, chạy được đến đây thì gục luôn. thế tao mới bảo ăn trộm thì nên chọn xe mới."
 
Kohei khoanh tay, lầm bầm nói: "Ừm. Xe mới thì lại thiết bị chống trộm."
 
"Thôi được rồi." Atsuya xua tay. "Shota, cái nhà hoang đó gần đây không?"
 
Shota nghiêng đầu. "Đi nhanh cũng mất hai mươi phút."
 
"Vậy cứ thử đến đó xem sao. Mày dẫn đường nhé."  
 
"Được thôi, nhưng cái xe này tính sao? Để đây ổn không?"
 
Atsuya đưa mắt nhìn quanh. Cả bọn đang bãi giữ xe tháng của một khu dân cư. Thấy chỗ trống, bọn bèn đỗ chiếc Crown vào nhưng nếu người thuê chỗ đó phát hiện ra thế nào cũng báo với cảnh sát.
 
"Không ổn lắm nhưng cái xe không chạy được nữa nên đành vậy. bọn mày không chạm vào bằng tay trần đấy chứ. Không chạm thì cảnh sát sẽ không lần ra được bọn mình từ cái xe này."
 
"Thôi thì đành phó mặc cho ông trời."
 
"Tao đã bảo chỉ còn cách đó thôi."
 
"Tao chỉ muốn xác nhận vậy thôi. OK. Nào, đi theo tao."
 
Shota rảo bước, Atsuya đi theo sau. Chiếc cặp xách bên tay phải nặng trĩu.
 
Thằng Kouhei đi bên cạnh nó.  
 
"Atsuya này, hay bắt taxi. Đi thêm đoạn nữa ra đường cái rồi. Tao nghĩ đó sẽ taxi đấy."
 
Atsuya khịt khịt mũi.
 
"Giờ này, một chỗ thế này, ba thằng khả nghi bắt taxi thì tài xế sẽ nhớ mặt ngay. Ảnh nhận dạng giống hệt bọn mình được công bố thì coi như xong đời."
 
"Nhưng không biết tài xế nhìn chằm chằm vào mặt bọn mình không nhỉ?"
 
"Nếu một thích nhìn chằm chằm thì sao? Hoặc một không nhìn chằm chằm nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nhớ thì sao?"
 
Kouhei nín thinh, đi thêm vài bước nữa rồi nhí nói: "Tao xin lỗi."
 
"Được rồi. Im lặng đi tiếp đi."
 
Ba đứa đi bộ qua khu dân nằm dưới đồi. Giờ đã hơn hai giờ sáng. Những căn nhà với lối thiết kế na nhau nằm san sát, rất ít cửa sổ sáng đèn. Song vẫn không được chủ quan. Nói chuyện to lỡ ai đó nghe được sẽ nguy bị mách với cảnh sát "Nửa đêm mấy kẻ tình nghi đi qua đây", về phần Atsuya, muốn cảnh sát nghĩ rằng thủ phạm trốn khỏi hiện trường bằng ô tô. Đương nhiên với điều kiện chiếc Crown ăn trộm không bị tìm thấy ngay.
 
Con đường dốc thoai thoải nhưng đi được một lúc, dốc bắt đầu cao dần lên. Nhà cửa cũng thưa thớt hơn.
 
"Này, đi đến bao giờ thế?" Kouhei hổn hển hỏi.
 
"Sắp tới rồi." Shota đáp.  
 
Thực tế thì ngay sau đó, shota đứng lại. Cạnh đó một căn nhà.
 
Một căn nhà kiêm cửa hàng không to lắm. Phần nhà kiến trúc nhà gỗ kiểu Nhật, phần cửa hàng với mặt tiền rộng chừng 3,64m đang đóng. Trên cánh cửa cuốn chỉ một khe nhét thư, ngoài ra không thấy ghi khác. Cạnh đó gian nhà nhỏ nom như nhà kho kiêm chỗ để xe.
 
"Đây hả?" Atsuya hỏi.
 
"Ừm..." Shota nhìn căn nhà, hơi nghiêng đầu. "Đúng chỗ này nhưng mà..."
 
"Cái gì? Nhưng sao? Bị nhầm hả?"
 
"Không, tao nghĩ chỗ này. Nhưng lần trước đến tao ấn tượng khác. Tao nghĩ lần trước trông mới hơn."
 
"Lần trước mày đến vào ban ngày. Thế nên mới thấy vậy."
 
"Có lẽ thế."
 
Atsuya lấy trong cặp ra chiếc đèn pin rọi quanh chỗ cửa cuốn. Bên trên biển hiệu, nhìn mãi mới đọc được chữ "tạp hóa". Sau chữ "tạp hóa" hình như còn tên nhưng không đọc được.
 
"Tiệm tạp hóa? một nơi thế này? Ai đến chứ." Atsuya buột miệng nói.
 
"Không ai đến thì mới phải đóng cửa." Shota nói ra điều hiển nhiên.  
 
"Ra vậy. Thế đi vào lối nào?"
 
"Có cửa sau. Khóa hỏng rồi."
 
Shota bảo "Đằng này" rồi len qua lối đi hẹp giữa cửa hàng nhà kho. Atsuya Kouhei theo sau. Lối đi rộng chừng một mét. Vừa đi, chúng vừa ngước nhìn lên trời.
 
Trăng tròn vành vạnh ngay trên đầu.  
 
Đúng đằng sau cửa thật. Cạnh cánh cửa gắn một hộp gỗ nhỏ. Kouhei lầm bầm không biết đó cái gì.
 
"Mày không biết hả? Hộp nhận sữa. Để đựng sữa người ta đưa tới." Atsuya đáp.
 
"Ồ." Kouhei nhìn cái hộp với vẻ thán phục.
 
Ba đứa mở cánh cửa, bước vào trong. Bên trong mùi bụi bặm nhưng không đến mức khó chịu. Trên nền đất rộng chừng hai chiếu một chiếc máy giặt hoen gỉ trông như đã hỏng. (Khoảng hơn 3,3m2)
 
Bậc thềm một đôi dép phủ đầy bụi. Ba đứa bước qua đôi dép rồi đi cả giày vào nhà.
 
Đầu tiên phòng bếp. Sàn bếp lát ván gỗ, cạnh cửa sổ bồn rửa bàn bếp. Kế đó chiếc tủ lạnh hai cửa. Bàn ghế đặt giữa phòng.  
 
Kouhei mở tủ lạnh. "Chẳng cả." nói với vẻ chán chường.  
 
"Đương nhiên rồi." Shota bĩu môi. "Thế thì sao. Mày định ăn hả?"
 
"Tao chỉ bảo không thôi."
 
Cạnh đó phòng kiểu Nhật, vẫn còn tủ bàn thờ. Đệm ngồi chất góc phòng. tủ âm tường nhưng chẳng đứa nào muốn mở.  
 

saving score / loading statistics ...