Text Practice Mode
Ác Ý - Higashino Keigo
created Sunday November 09, 05:17 by liykhanh
0
985 words
1 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
GHI CHÉP CỦA NONOGUCHI OSAMU (3)
"Anh quen anh ấy à?"
"Ừ. Chúng tôi học chung cấp một, cấp hai. Nhà mẹ đẻ cũng gần nhau. Từ đây đi bộ cũng được đấy. Chỉ là nhà ai cũng bị đập bỏ, xây chung cư cả rồi."
"Vậy là bạn nối khố nhỉ?"
"Ừm, đúng vậy. Nên vẫn còn thân thiết đến giờ."
"Ồ!" Mắt cậu ta ánh lên vẻ ghen tị pha lẫn ngưỡng mộ. "Tôi không biết chuyện đó."
"Tôi được viết bài bên chỗ cậu cũng là nhờ cậu ấy giới thiệu."
"Ồ, vậy sao?"
"Hình như ban đầu tổng biên tập chỗ cậu đặt Hidaka viết bài. Nhưng cậu ấy từ chối vì không viết được văn học thiếu nhi, thay vào đó giới thiệu tôi. Nói cách khác, với tôi cậu ấy còn là chỗ ơn huệ nữa." Tôi vừa dùng nĩa ghim miếng nui đưa lên miệng vừa nói.
"Hừm, có cả chuyện đó nữa sao? Đúng là tôi cũng tò mò về văn học thiếu nhi của anh Hidaka." Rồi Oshima hỏi tôi. "Anh Nonoguchi không định viết tiểu thuyết dành cho người lớn sao?"
"Loại nào tôi cũng muốn viết hết. Chủ yếu là cơ hội thôi." Đây là lời thật lòng tôi.
Hai chúng tôi rời tiệm ăn lúc 7 giờ rưỡi, đi bộ đến nhà ga. Oshima lên chuyến tàu điện chiều ngược lại nên tôi chào cậu ấy ở sân ga. Ngay sau đó, tàu điện bên tôi cũng tới.
Tôi đến nhà Hidaka đúng 8 giờ. Tôi đứng trước cổng, thấy là lạ. Vì khu nhà tối om. Đèn ngoài cổng cũng tắt.
Dù vậy, tôi vẫn thử nhấn chuông gọi nội bộ. Tuy cũng đã dự đoán được phần nào, nhưng không hề có tiếng đáp lại.
Lúc này tôi nghĩ hay mình nhầm rồi. Hidaka nói 8 giờ đến chỗ cậu ấy, nhưng có lẽ không phải là 8 giờ ở nhà riêng.
Tôi quay lại con đường lúc nãy một đoạn. Ở đó có một công viên nhỏ, bên cạnh có một bốt điện thoại công cộng. Tôi vừa rút ví vừa bước vào.
Sau khi hỏi số điện thoại khách sạn Crown qua tổng đài, tôi gọi đến khách sạn. Khi tôi nói muốn gặp người tên Hidaka đang nghỉ ở đó thì họ nối máy ngay.
"A lô, tôi Hidaka đây ạ." Tiếng của Rie.
"Nonoguchi đây." Tôi nói. "Hidaka có ở đó không?"
"Không ạ, chồng em chưa đến đây. Em nghĩ anh ấy vẫn còn ở nhà. Vì còn việc phải làm mà."
"Chẳng là như vậy..."
Tôi nói với cô ấy về việc đèn nhà họ tắt, dường như trong nhà không có người. "Lạ nhỉ?" Ở đầu dây bên kia, cô ấy như đang nghiêng đầu thắc mắc.
"Anh ấy bảo sớm thì cũng nửa đêm mới đến đây mà."
"Vậy chắc là cậu ấy đi ra ngoài một chút rồi."
"Chắc chắn không có chuyện đó đâu." Rie im lặng một chút như đang suy nghĩ rồi nói, "Thôi được rồi, bây giờ em sẽ đến đó. Khoảng bốn mươi phút là đến nơi, à mà bây giờ anh Nonoguchi đang ở đâu?"
Sau khi chỉ chỗ mình đang đứng, tôi nói sẽ giết thời gian ở quán nước gần đó rồi cúp máy.
Rời khỏi bốt điện thoại, tôi thử qua nhà Hidaka lần nữa trước khi đến quán nước. Không có gì thay đổi, đèn vẫn tắt. Trong bãi đỗ xe, chiếc SAAB vẫn còn đó khiến tôi có chút bận tâm.
Quán nước tôi đến là tiệm cà phê Hidaka thường tới để thay đổi tâm trạng. Tôi cũng từng đến đó vài lần. Người chủ tiệm còn nhớ tôi, "Hôm nay anh không đi với anh Hidaka à?" Tôi trả lời, "Tôi có hẹn gặp cậu ấy, nhưng không có ai ở nhà."
Tôi trò chuyện với người chủ tiệm về bóng chày này nọ hơn ba mươi phút. Tôi trả tiền, rời tiệm rồi rảo bước về phía nhà Hidaka.
Lúc tôi đến trước cổng cũng đúng lúc Rie vừa từ taxi bước xuống. Tôi gọi, cô ấy cười đáp lại. Nhưng khi nhìn về phía căn nhà, cô ấy sầm mặt có vẻ lo lắng.
"Đúng là tối thui." Cô ấy nói.
"Có vẻ cậu ấy chưa về?"
"Nhưng chắc chắn anh ấy không định đi đâu cả, sao lại..."
Cô ấy vừa lấy chìa khóa trong túi xách ra, vừa đi về phía cửa ra vào. Tôi cũng đi theo sau.
Cửa ra vào vẫn khóa. Rie mở khóa bước vào rồi bật hết đèn đóm lên. Không khí trong nhà thật lạnh lẽo. Không một bóng người.
Rie bước trên hành lang, đi đến phòng làm việc của Hidaka, đặt tay lên nắm cửa. Cửa phòng đang khóa.
"Khi ra ngoài, cậu ấy luôn khóa cửa à?" Tôi hỏi.
Cô ấy vừa lấy chìa khóa vừa nghiêng đầu. "Gần đây hầu như không khóa..."
Cô ấy mở khóa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc cũng không bật đèn. Nhưng không tối đen như mực. Máy tính còn bật, màn hình vẫn sáng.
Rie mò mẫm tìm công tắc trên tường rồi bật đèn.
Hidaka đang nằm giữa phòng, chân hướng về phía chúng tôi.
Vài giây trống trải trôi qua, Rie không nói lời nào chạy đến đó. Nhưng giữa chừng cô ấy dừng lại, hai tay bụm miệng, toàn thân cứng đờ. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy không nói được tiếng nào.
Tôi cũng sợ hãi tiến lại gần. Hidaka nằm sấp, đầu quay qua một bên, má trái hướng lên trên. Đôi mắt mở hé. Đôi mắt của người chết.
"Cậu ấy chết rồi." Tôi nói.
Rie từ từ khuỵu xuống. Lúc đầu gối vừa chạm sàn nhà, cô ấy bắt đầu nức nở từ tận đáy lòng.
"Anh quen anh ấy à?"
"Ừ. Chúng tôi học chung cấp một, cấp hai. Nhà mẹ đẻ cũng gần nhau. Từ đây đi bộ cũng được đấy. Chỉ là nhà ai cũng bị đập bỏ, xây chung cư cả rồi."
"Vậy là bạn nối khố nhỉ?"
"Ừm, đúng vậy. Nên vẫn còn thân thiết đến giờ."
"Ồ!" Mắt cậu ta ánh lên vẻ ghen tị pha lẫn ngưỡng mộ. "Tôi không biết chuyện đó."
"Tôi được viết bài bên chỗ cậu cũng là nhờ cậu ấy giới thiệu."
"Ồ, vậy sao?"
"Hình như ban đầu tổng biên tập chỗ cậu đặt Hidaka viết bài. Nhưng cậu ấy từ chối vì không viết được văn học thiếu nhi, thay vào đó giới thiệu tôi. Nói cách khác, với tôi cậu ấy còn là chỗ ơn huệ nữa." Tôi vừa dùng nĩa ghim miếng nui đưa lên miệng vừa nói.
"Hừm, có cả chuyện đó nữa sao? Đúng là tôi cũng tò mò về văn học thiếu nhi của anh Hidaka." Rồi Oshima hỏi tôi. "Anh Nonoguchi không định viết tiểu thuyết dành cho người lớn sao?"
"Loại nào tôi cũng muốn viết hết. Chủ yếu là cơ hội thôi." Đây là lời thật lòng tôi.
Hai chúng tôi rời tiệm ăn lúc 7 giờ rưỡi, đi bộ đến nhà ga. Oshima lên chuyến tàu điện chiều ngược lại nên tôi chào cậu ấy ở sân ga. Ngay sau đó, tàu điện bên tôi cũng tới.
Tôi đến nhà Hidaka đúng 8 giờ. Tôi đứng trước cổng, thấy là lạ. Vì khu nhà tối om. Đèn ngoài cổng cũng tắt.
Dù vậy, tôi vẫn thử nhấn chuông gọi nội bộ. Tuy cũng đã dự đoán được phần nào, nhưng không hề có tiếng đáp lại.
Lúc này tôi nghĩ hay mình nhầm rồi. Hidaka nói 8 giờ đến chỗ cậu ấy, nhưng có lẽ không phải là 8 giờ ở nhà riêng.
Tôi quay lại con đường lúc nãy một đoạn. Ở đó có một công viên nhỏ, bên cạnh có một bốt điện thoại công cộng. Tôi vừa rút ví vừa bước vào.
Sau khi hỏi số điện thoại khách sạn Crown qua tổng đài, tôi gọi đến khách sạn. Khi tôi nói muốn gặp người tên Hidaka đang nghỉ ở đó thì họ nối máy ngay.
"A lô, tôi Hidaka đây ạ." Tiếng của Rie.
"Nonoguchi đây." Tôi nói. "Hidaka có ở đó không?"
"Không ạ, chồng em chưa đến đây. Em nghĩ anh ấy vẫn còn ở nhà. Vì còn việc phải làm mà."
"Chẳng là như vậy..."
Tôi nói với cô ấy về việc đèn nhà họ tắt, dường như trong nhà không có người. "Lạ nhỉ?" Ở đầu dây bên kia, cô ấy như đang nghiêng đầu thắc mắc.
"Anh ấy bảo sớm thì cũng nửa đêm mới đến đây mà."
"Vậy chắc là cậu ấy đi ra ngoài một chút rồi."
"Chắc chắn không có chuyện đó đâu." Rie im lặng một chút như đang suy nghĩ rồi nói, "Thôi được rồi, bây giờ em sẽ đến đó. Khoảng bốn mươi phút là đến nơi, à mà bây giờ anh Nonoguchi đang ở đâu?"
Sau khi chỉ chỗ mình đang đứng, tôi nói sẽ giết thời gian ở quán nước gần đó rồi cúp máy.
Rời khỏi bốt điện thoại, tôi thử qua nhà Hidaka lần nữa trước khi đến quán nước. Không có gì thay đổi, đèn vẫn tắt. Trong bãi đỗ xe, chiếc SAAB vẫn còn đó khiến tôi có chút bận tâm.
Quán nước tôi đến là tiệm cà phê Hidaka thường tới để thay đổi tâm trạng. Tôi cũng từng đến đó vài lần. Người chủ tiệm còn nhớ tôi, "Hôm nay anh không đi với anh Hidaka à?" Tôi trả lời, "Tôi có hẹn gặp cậu ấy, nhưng không có ai ở nhà."
Tôi trò chuyện với người chủ tiệm về bóng chày này nọ hơn ba mươi phút. Tôi trả tiền, rời tiệm rồi rảo bước về phía nhà Hidaka.
Lúc tôi đến trước cổng cũng đúng lúc Rie vừa từ taxi bước xuống. Tôi gọi, cô ấy cười đáp lại. Nhưng khi nhìn về phía căn nhà, cô ấy sầm mặt có vẻ lo lắng.
"Đúng là tối thui." Cô ấy nói.
"Có vẻ cậu ấy chưa về?"
"Nhưng chắc chắn anh ấy không định đi đâu cả, sao lại..."
Cô ấy vừa lấy chìa khóa trong túi xách ra, vừa đi về phía cửa ra vào. Tôi cũng đi theo sau.
Cửa ra vào vẫn khóa. Rie mở khóa bước vào rồi bật hết đèn đóm lên. Không khí trong nhà thật lạnh lẽo. Không một bóng người.
Rie bước trên hành lang, đi đến phòng làm việc của Hidaka, đặt tay lên nắm cửa. Cửa phòng đang khóa.
"Khi ra ngoài, cậu ấy luôn khóa cửa à?" Tôi hỏi.
Cô ấy vừa lấy chìa khóa vừa nghiêng đầu. "Gần đây hầu như không khóa..."
Cô ấy mở khóa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc cũng không bật đèn. Nhưng không tối đen như mực. Máy tính còn bật, màn hình vẫn sáng.
Rie mò mẫm tìm công tắc trên tường rồi bật đèn.
Hidaka đang nằm giữa phòng, chân hướng về phía chúng tôi.
Vài giây trống trải trôi qua, Rie không nói lời nào chạy đến đó. Nhưng giữa chừng cô ấy dừng lại, hai tay bụm miệng, toàn thân cứng đờ. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy không nói được tiếng nào.
Tôi cũng sợ hãi tiến lại gần. Hidaka nằm sấp, đầu quay qua một bên, má trái hướng lên trên. Đôi mắt mở hé. Đôi mắt của người chết.
"Cậu ấy chết rồi." Tôi nói.
Rie từ từ khuỵu xuống. Lúc đầu gối vừa chạm sàn nhà, cô ấy bắt đầu nức nở từ tận đáy lòng.
saving score / loading statistics ...