Text Practice Mode
Bố mẹ đã yêu thương chúng ta nhiều như thế nào?
created Thursday November 13, 05:27 by liykhanh
6
410 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Đã bao giờ bạn hỏi mẹ rằng: "Ước mơ của mẹ là gì?" chưa? Nếu có chắc cũng chỉ là một vài câu trả lời qua loa. Một đời làm lụng vất vả mẹ chỉ mong những đứa con khôn lớn vậy nên mẹ quên mất mình từng có ước mơ.
Chúng ta thường đối xử dịu dàng với người ngoài nhưng lại cọc cằn với người thân. Chúng ta nghĩ rằng đã là người thân rồi sẽ không bao giờ chia cách nhau, họ sẽ không chấp vặt những việc như vậy. Thế nhưng ai cũng mong muốn có được tình yêu thương, bố mẹ cũng vậy. Họ đôi khi có hơi nghiêm khắc, có hơi bảo thủ một chút nhưng đó là vì họ yêu thương bạn, mong muốn bạn có một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Ngày bé chưa hiểu chuyện luôn đòi bố mẹ mua thật nhiều bánh kẹo, sau này trưởng thành rồi mới nhận ra để có được những bữa cơm, những bộ quần áo cho chúng ta bố mẹ đã phải trả giá rất nhiều. Là những hôm thức khuya, dậy sớm đi làm đủ thứ công việc. Và đôi khi bố mẹ làm việc nhiều đến mức lăn ra ốm. Ngày bé lúc ăn cơm bố mẹ khi nào cũng nhường con, bố mẹ bảo họ ăn no rồi. Sau này trưởng thành rồi mới bắt đầu hiểu rằng bố mẹ đói bụng nhưng vì không đủ cơm nên nhường lại cho con.
Ra ngoài xã hội va vấp rồi mới biết thế giới ngoài kia không đơn giản như ở nhà. Nơi người khác có thể chà đạp lên nhau để sống. Về nhà với bố mẹ vẫn là bình yên nhất, lớn rồi những chuyện to nhỏ không dám tâm sự với bố mẹ chỉ sợ họ lo lắng vì mình.
Ngày ấy cảm thấy bố mẹ thật anh hùng, có thể làm việc nặng nhọc, có thể không có thứ Bảy, Chủ Nhật lúc nào cũng làm và làm. Sau này trưởng thành rồi mới phát hiện vì gia đình không có điều kiện nên bố mẹ phải vất vả sáng hôm. Dù có mệt mỏi bố mẹ cũng chẳng than vãn một câu với con cái. Có bao nhiêu mệt mỏi, buồn tủi bố mẹ đều cất giữ trong lòng, vậy mà khi bị cuộc sống bắt nạt con liền muốn chạy về thật nhanh để kể với mẹ.
Chúng ta thường đối xử dịu dàng với người ngoài nhưng lại cọc cằn với người thân. Chúng ta nghĩ rằng đã là người thân rồi sẽ không bao giờ chia cách nhau, họ sẽ không chấp vặt những việc như vậy. Thế nhưng ai cũng mong muốn có được tình yêu thương, bố mẹ cũng vậy. Họ đôi khi có hơi nghiêm khắc, có hơi bảo thủ một chút nhưng đó là vì họ yêu thương bạn, mong muốn bạn có một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Ngày bé chưa hiểu chuyện luôn đòi bố mẹ mua thật nhiều bánh kẹo, sau này trưởng thành rồi mới nhận ra để có được những bữa cơm, những bộ quần áo cho chúng ta bố mẹ đã phải trả giá rất nhiều. Là những hôm thức khuya, dậy sớm đi làm đủ thứ công việc. Và đôi khi bố mẹ làm việc nhiều đến mức lăn ra ốm. Ngày bé lúc ăn cơm bố mẹ khi nào cũng nhường con, bố mẹ bảo họ ăn no rồi. Sau này trưởng thành rồi mới bắt đầu hiểu rằng bố mẹ đói bụng nhưng vì không đủ cơm nên nhường lại cho con.
Ra ngoài xã hội va vấp rồi mới biết thế giới ngoài kia không đơn giản như ở nhà. Nơi người khác có thể chà đạp lên nhau để sống. Về nhà với bố mẹ vẫn là bình yên nhất, lớn rồi những chuyện to nhỏ không dám tâm sự với bố mẹ chỉ sợ họ lo lắng vì mình.
Ngày ấy cảm thấy bố mẹ thật anh hùng, có thể làm việc nặng nhọc, có thể không có thứ Bảy, Chủ Nhật lúc nào cũng làm và làm. Sau này trưởng thành rồi mới phát hiện vì gia đình không có điều kiện nên bố mẹ phải vất vả sáng hôm. Dù có mệt mỏi bố mẹ cũng chẳng than vãn một câu với con cái. Có bao nhiêu mệt mỏi, buồn tủi bố mẹ đều cất giữ trong lòng, vậy mà khi bị cuộc sống bắt nạt con liền muốn chạy về thật nhanh để kể với mẹ.
saving score / loading statistics ...